Sáng sớm.
Trời mới vừa sáng lên.
Lý Trường Sinh chỉ nghe thấy ngoài phòng truyền đến động tĩnh không nhỏ. Hắn tò mò đứng dậy, mở cửa, đã nhìn thấy Lục Kiến Quân không biết đã dậy từ lúc nào. Hắn đang giương nanh múa vuốt ở trong sân, không biết đang làm gì. Trông thấy hắn, còn vui vẻ nói:
"Dậy rồi sao? Đến, làm cùng không"
Lý Trường Sinh nhíu nhíu mày: "Ông đang làm gì vậy? Hàng yêu phục ma?"
Lục Kiến Quân trợn trắng mắt: "Ông mới hàng yêu phục ma, tôi đây là rèn luyện thân thể, ông có hiểu không? Ai, uổng cho ông mỗi ngày đều đi trong thành mà không học được cái này!"
"Ông…"
Lý Trường Sinh xem như phát hiện ra. Sau khi gặp phải Lục Kiến Quân ở trong huyện lần này, tên này bởi vì quan hệ với Lục Lập Hành mà khoa trương hơn không ít. Mình hoàn toàn không thể chiếm được tiện nghi từ trên người hắn nữa. Cảm giác này, thật sự là khó chịu!
Lý Trường Sinh biểu thị im lặng:
"Được rồi, được rồi, hôm nay còn phải đi đào khoai lang hái quýt, cũng đừng để chưa đến trong thành lại để tôi thấy khoai lang và quýt của các người có vấn đề!"
"Ha ha!" Lục Kiến Quân phá lên cười. Hắn thu hồi động tác trong tay, nói:
"Văn Mẫn còn đang nấu cơm, ông đi theo tôi!"
"Đi chỗ nào?"
"Đương nhiên là đi xem người ta đào khoai lang rồi. Ông nghĩ rằng người dân thôn chúng tôi đều lười như vậy sao? Hôm qua biết khoai lang có thể bán, trời còn chưa sáng đã có một đám người đi ra ruộng rồi! Đi thôi, ông không phải muốn đi xem sao?"
"Tôi…"
Lý Trường Sinh nhìn dáng vẻ tự tin của Lục Kiến Quân, bỗng nhiên có chút hối hận.
"Sao thế? Không dám đi sao?"
"Ai nói tôi không dám đi! Hừ!"
Lý Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, chắp hai tay sau lưng, đi trên đường lớn. Thế nhưng, vừa tới giao lộ, hắn liền phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng. Hắn không biết đường. Lý Trường Sinh đành phải dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lục Kiến Quân:
"Dẫn đường!"
"Ha ha!"
Lục Kiến Quân lại cười hai tiếng, sau đó nhàn nhã đi ở phía trước. Thậm chí còn ngâm nga vài câu kịch. Dáng vẻ kia khỏi phải nói là có bao nhiêu vui vẻ. Lý Trường Sinh đành phải yên lặng đi theo.
Lúc này.
Trên đồng ruộng của thôn Lục Gia, năm sáu người đang cầm cuốc, mồ hôi như mưa.
Người đi đầu là Lục Tông Lâm. Ruộng này cũng là của hắn. Lục Tông Lâm không nghĩ tới, hôm qua vừa mới nói chuyện khoai lang với Lục Lập Vĩ. Hắn hôm nay đã dẫn một đám người đến đào khoai lang.
Lúc này, hắn có chút băn khoăn. Hắn lau mồ hôi, đi đến bên cạnh Lục Lập Vĩ:
"Lập Vĩ à, chỗ của chú đã đào rất nhiều, đi xem của những người khác một chút đi, không thể chỉ bán nhà chúng ta được."
Tuy làm như vậy có thể lời ít tiền. Nhưng Lục Tông Lâm luôn cảm thấy không tốt cho lắm.
Lục Lập Vĩ vẫn chưa trả lời, đã nghe đám người làm việc bên cạnh vui vẻ cười nói:
"Đừng như vậy, Tông Lâm, cứ đào xong khoai lang trong đất nhà chú cái đã."
"Đúng vậy, khoai lang đều lớn như vậy rồi, không đào cũng không được a, chúng tôi không vội!"
"Đúng đúng đúng, tôi thấy các người hôm qua cũng chưa ăn, nhanh, đừng nói nhảm nữa! Làm việc, làm việc đi!"
Lục Tông Lâm nghe thấy lời này, có chút nóng nảy:
"Chuyện này…"
Lục Lập Vĩ giang tay ra, nở nụ cười:
"Chú Tông Lâm, chú nhìn đi, cháu cũng không có cách nào cả. Bọn họ đều muốn đào nhà chú trước, không nói nữa, tranh thủ thời gian làm xong đi. Tiểu Hành nói cần dùng đó!"
Hắn nói xong liền giơ cuốc lên.
Lục Tông Lâm nhìn người xung quanh một chút, trong mắt bỗng nhiên có chua xót. Hắn nở nụ cười:
"Được, sau này làm gì nhớ gọi chú, đừng nhìn chú già, chú vẫn có thể làm được!"
"Ừm, nhất định, nhất định gọi chú!"
Mọi người vừa nói vừa vui vẻ cười. Khỏi phải nói có bao nhiêu động lực.
Lúc Lý Trường Sinh đến thì nhìn thấy một màn như thế. Hắn cũng đã nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi. Trong lòng Lý Trường Sinh tràn đầy sự xấu hổ.
Những người này sao lại thiện lương như vậy? Thế mà không có chút lục đục nào. Bọn họ dường như cũng đang liều mạng suy nghĩ vì người khác.
Có thể làm được điểm này, chỉ có hai loại khả năng.
Một là bọn họ cũng không thiếu tiền.
Một là, bọn họ tin tưởng Lục Lập Hành, cảm thấy cho dù là sớm hay muộn thì bọn họ cũng sẽ không bị rơi xuống. Bởi vì có đầy đủ lòng tin nên bọn họ không có chút sợ hãi nào, mới có thể trợ giúp người càng cần sự trợ giúp hơn.
Lý Trường Sinh bắt đầu suy nghĩ, thôn của mình lúc nào mới có thể được như này?
Lục Kiến Quân thấy hắn không nói gì thì cười nói:
"Thôn trưởng Lý, khoai lang đều ở bên kia, nhìn thấy không? Chắc là ông cũng thấy khoai lang mà Tiểu Hành cầm tới trong huyện rồi đúng không? Tới tới tới, nhìn xem, có chênh lệch gì hay không!"
Lục Kiến Quân nói xong thì chạy vào trong ruộng, ôm lấy một củ khoai lang còn lớn hơn cả cái đầu:
"Này, xem thử một chút!"
Lý Trường Sinh khiếp sợ tiếp nhận khoai lang, sau đó nhìn về phía đống khoai lang vừa được đào.
Hắn lập tức chấn kinh!
Không thể không nói.
Khoai lang, củ này còn lớn hơn củ kia. Hơn nữa, màu sắc còn tốt hơn khoai mà hắn nhìn thấy ở huyện thành.
Vẻ mặt hắn chứa đầy sự nghi ngờ. Không đợi hắn hỏi, Lục Kiến Quân đã bắt đầu giải thích:
"Khoai lang mà ông nhìn thấy lần trước, đó là khoai lang còn thừa lại trước đó. Khoai tốt đều bị người ta chọn rồi. Nhưng mà, số khoai còn lại kia cũng tốt hơn trên thị trường rất nhiều!"
"Khoai ở đây thì càng không cần phải nói, ông xem một chút, khoai bọn họ vừa đào lên có kém không?"
Lý Trường Sinh nhất thời nghẹn lời.
Chí ít, chính mình đứng ở đây lâu như vậy rồi, khoai lang mà bọn họ đào ra không có một củ nào là tàn thứ phẩm cả.
Lục Kiến Quân chỉ về phía núi cách đó không xa.
"Thấy không, chỗ đó, chỗ đó, còn có chỗ đó…"
"Những ruộng bậc thang này đều là đất trồng khoai lang của các thôn dân. Bởi vì Tiểu Hành, mà số khoai lang này hiện tại đã khác trước. Thôn Lục Gia chúng tôi năm nay thực sự đã thu hoạch lớn! Thôn trưởng Lý, năm nay tôi phải nghiêm túc tham gia bình chọn thôn làng mới được!"
Lý Trường Sinh suy nghĩ một hồi lâu. Không nghĩ ra được một câu nào có thể trào phúng Lục Kiến Quân, đành phải gật đầu:
"Tham gia đi! Tôi sẽ không nhận thua."
"Ừm, ha ha, thôn trưởng Lý cố lên!"
Hai người ở trong ruộng một hồi. Lý Trường Sinh cũng không nhịn được mà cầm lấy cái cuốc, đi đào khoai. Không thể không nói, hắn đã thực sự cảm nhận được niềm vui khi đào khoai lang.
Khoai lang lớn như vậy ở trước mắt, quả thực chính là niềm vui vô tận, không có chút cảm giác mệt mỏi nào.
Vào tám giờ.
Mọi người kết thúc công việc về nhà ăn cơm.
Lý Trường Sinh liền cũng trở về theo.
Cơm nước xong xuôi.
Lục Kiến Quân lại nói: "Đi, đi hái quýt!"
Sắc mặt Lý Trường Sinh biến đổi. Từ khi nhìn thấy khoai lang, hắn đã biết. Quýt chắc chắn cũng sẽ không kém.
Lục Kiến Quân quả thực chính là cố ý.
Thế nhưng, nhớ tới việc số quýt kia ăn ngon như vậy, Lý Trường Sinh lại cảm thấy mình không thể từ chối. Hắn chỉ đành gật đầu. Trong lòng hắn đã có ý nghĩ khác.
Rừng quýt ở trong Độc Giác Lĩnh, sẽ hơi xa một chút.
Lúc bọn họ đến nơi, đã chín giờ.
Rừng quýt bận rộn, người nhiều hơn trên ruộng khoai nhiều. Cả đám người đều vui vẻ hô to:
"Tiểu Hành, Tiểu Phi, có thể hái trên ngọn cây này không?"
"Tôi thấy nơi này cũng chín rồi!"
"Ai ai ai, Cẩu gia, mày làm gì vậy? Đừng cắn mông tao chứ! Muốn ăn quýt thì tao hái cho mày! Đừng làm rộn!"
------
Dịch: MBMH Translate