Lục Lập Hành ăn qua bữa sáng rồi đến rừng quýt.
Thiên Thiên đi học, Vãn Thanh vốn cũng muốn tới nhưng bị hắn từ chối.
Đại Hoàng thì đi cùng.
Gia hỏa này, từ lúc đến rừng quýt liền thả mình. Nó chạy xuyên qua đám người và những cây quýt cây. Hơn nữa không biết bắt đầu từ lúc nào, nó thế mà ăn quýt. Khiến cho đám người hái quýt đều vô cùng vui vẻ. Bọn họ thỉnh thoảng còn hái mấy quả cho nó.
Rõ ràng là đang làm việc. Thế nhưng, bầu không khí này lại vô cùng vui vẻ.
Vẻ mặt Lý Trường Sinh chứa đầy sự hâm mộ.
Tại thôn Quả Thụ bọn họ, có lúc tìm người làm việc còn phải thúc giục. Những người kia vô cùng không nghe lời! Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được mà đưa ánh mắt về phía Lục Lập Hành.
Tiểu tử này, là một nhân tài.
Lực ngưng tụ cũng quá mạnh.
Chỉ tiếc là đã kết hôn, nếu không đã gả con gái của mình cho hắn rồi. Chuyện kia thật sự là quả tốt!
Lý Trường Sinh bắt đầu có những tính toán nhỏ nhặt. Ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Lục Lập Hành.
Hắn không nhìn thấy, Đại Hoàng chẳng biết lúc nào đã coi trọng một quả quýt trên đỉnh đầu hắn, lúc này đang nhìn hắn chằm chằm. Thế nhưng, cho dù Đại Hoàng ám chỉ thế nào, Lý Trường Sinh cũng bất động.
Đại Hoàng gấp. Nó nhanh chóng chạy tới, vừa chạy vừa kêu to với Lý Trường Sinh. Nhưng chạy một hồi, nó liền phát hiện, người trước mặt này lại luôn nhìn chủ nhân của mình. Hơn nữa, ánh mắt kia thấy thế nào cũng không có ý tốt. Đại Hoàng càng xem càng cảm thấy là lạ. Nó rốt cục nhịn không được, cắn một cái vào mông Lý Trường Sinh. Lần cắn này cuối cùng cũng khiến Lý Trường Sinh thanh tỉnh lại. Hắn hét to một tiếng, nhanh chóng nhảy ra.
Không thể không nói, đây là đầu tiên hắn hành động lưu loát như thế sau khi đã có tuổi.
"Cẩu… Cẩu gia, mày làm gì thế?"
Lý Trường Sinh bị Đại Hoàng hù dọa. Trước đó nghe thấy mọi người gọi như vậy, hắn cũng gọi theo.
Đại Hoàng nghiêng đầu, lại nhìn trong chốc lát, phát hiện người này hình như cũng không có ác ý gì. Sau đó, Đại Hoàng ngẩng đầu lên, tròng mắt hướng lên, nhìn về phía đỉnh đầu của Lý Trường Sinh. Chỗ đó có hai quả quýt cực ngon. Nhưng mà Lý Trường Sinh vẫn không hiểu ý của Đại Hoàn. Hắn nghi ngờ nhìn về phía Lục Kiến Quân.
Lục Kiến Quân thì đang vui như điên:
"Ha ha. Cẩu gia muốn ăn quýt, ông hái cho nó đi!"
"Tôi… tôi hái cho nó?"
Lý Trường Sinh vô cùng không hiểu. Một con chó mà thôi, cho dù có được sủng ái, nhưng cũng không đến mức người cả thôn đều sủng ái nó chứ? Huống hồ, nó còn cắn mông của hắn! Cho dù không có cắn nát, nhưng cũng rất đau mà!
Lý Trường Sinh quật cường nói: "Tôi không hái!"
Lục Kiến Quân bất đắc dĩ lắc đầu, hắn vừa đi vừa, tự mình hái quýt cho Đại Hoàng, vừa nói:
"Thôn trưởng Lý, nhìn dáng vẻ của ông vừa rồi, chắc là muốn ra tay đối với Tiểu Hành đúng không? Thế nào? Muốn để Tiểu Hành đến thôn các người sao?"
Lý Trường Sinh không nói chuyện.
Lục Kiến Quân tiếp tục nói: "Chỉ dựa vào việc ông đối đãi với Đại Hoàng như thế, hắn sẽ không đi."
Lý Trường Sinh sững sờ: "Vì sao chứ? Tôi không tin!"
"Không tin thì ông cứ thử xem!"
Lý Trường Sinh bị lời này kích thích! Hắn lập tức đi về phía Lục Lập Hành!
"Thử một chút thì thử một chút!"
Lúc này Lục Lập Hành đang dặn dò các thôn dân nên hái quýt như thế nào. Trông thấy Lý Trường Sinh đi tới, hắn vừa nhét quýt vào trong giỏ vừa hỏi:
"Sao thế thôn trưởng Lý?"
Lý Trường Sinh vội vàng nói:
"À, chuyện là, Lục huynh đệ, tôi thực ra có một ý tưởng, không biết cậu có muốn hay không?"
"Ý tưởng gì?" Lục Lập Hành tràn đầy nghi hoặc.
Lý Trường Sinh nói: "Là như vậy, tôi nghĩ chắc cậu cũng biết thôn Quả Thụ chúng tôi, rất nổi tiếng trong toàn bộ trấn Lâm Thủy, cất bước sớm, điều kiện khá hơn thôn Lục Gia các người một chút."
"Bên phía chúng tôi cũng trồng hoa quả, chính là kiwi, cũng có lợi ích."
"Hơn nữa, mấu chốt nhất là, thôn làng chúng tôi hàng năm đều sẽ bình chọn ra mấy người đặc biệt ưu tú để ban thưởng đặc biệt. Người tốt nhất còn nhận được ban thưởng của các cán bộ thị trấn. Không biết cậu có hứng thú tới thôn chúng tôi hay không!"
"Cậu cứ yên tâm, chỉ cần cậu nguyện ý đi, những phần thưởng này đều là của cậu, ngoài ra vợ con của cậu cũng sẽ nhận được đãi ngộ tốt nhất!"
Lý Trường Sinh cố gắng nói ra hết tất cả ưu điểm mà mình có thể làm được cho Lục Lập Hành. Hắn cũng không tin Lục Lập Hành không động tâm.
Lục Lập Hành nhíu mày lại. Hắn đang muốn nói cái gì thì bỗng nhiên trông thấy Đại Hoàng nhanh chóng lao đến, quýt đều không them ăn. Nó đứng ở trước mặt hắn, che hắn lại, sau đó kêu to với Lý Trường Sinh:
"Gâu gâu ~ "
Quá đáng quá đáng~
Lại muốn mang chủ nhân của Cẩu gia đi?
Nằm mơ! ~
Cẩu gia là người đầu tiên không đồng ý!
Đại Hoàng vừa kêu vừa nhìn chằm chằm vào mông Lý Trường Sinh. Nó vừa mới cắn nhẹ, lần này nhất định phải dùng lực một chút.
Cho hắn biết sự hiểm ác của Cẩu gia ~
Lý Trường Sinh bị nhìn mà run rẩy. Hắn lập tức lui lại một bước: "Con chó này…"
Lục Lập Hành cũng cười điên rồi.
Đại Hoàng sao lại đột nhiên nhằm vào Lý Trường Sinh rồi?
Vậy đã nói rõ, Đại Hoàng không thích Lý Trường Sinh.
Cớ từ chối không phải đã có rồi sao?
Hắn cười nói: "Thật sự xin lỗi thôn trưởng Lý, Đại Hoàng nhà chúng tôi không đồng ý. Tôi mà đi ra ngoài thì phải mang theo Đại Hoàng!"
Lý Trường Sinh:…
Còn thật sự bị Lục Kiến Quân nói trúng.
Chó này thế mà quan trọng như vậy?
Lý Trường Sinh có chút không phục. Hắn đang muốn nói chút gì đó, chỉ thấy Đại Hoàng hướng về một bên rồi kêu lên. Mà sự chú ý của Lục Lập Hành lập tức bị Đại Hoàng hấp dẫn. Hắn theo Đại Hoàng đi đến một phương hướng khác.
Lý Trường Sinh sững sờ ngay tại chỗ.
Lục Kiến Quân thấy thế thì tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói:
"Thế nào? Tôi nói đúng chứ? Đại Hoàng rất quan trọng!"
"Thế nhưng, tại sao chứ?"
Lý Trường Sinh rất là nghi hoặc.
Lục Kiến Quân cười thần bí: "Bởi vì, Đại Hoàng và Lục huynh đệ đã cùng nhau cứu rất nhiều người! Đối với bọn hắn mà nói, nói là chủ nhân và chó, chẳng bằng nói là đồng bạn!"
"Đại Hoàng là chó biết dùng mạng để bảo vệ Lục huynh đệ, đương nhiên, Lục huynh đệ đối với Đại Hoàng cũng rất tốt!"
Trước khi đi, Lục Kiến Quân lại vỗ vỗ bả vai Lý Trường Sinh, còn không quên xát muối vào vết thương của Lý Trường Sinh:
"Thôn trưởng Lý, người ưu tú năm nay đoán chừng cũng sẽ thuộc về thôn chúng tôi rồi, ha ha!"
Lý Trường Sinh:…
Hắn không phục tuốt tuốt tay áo.
Quyết định sẽ đi hái chút quýt để ăn!
Cho dù chỉ là ăn, cũng muốn ăn chết bọn họ!
Thế mà, vừa ăn được mấy quả, Lý Trường Sinh liền ăn không vô nữa.
Hai ngày này, cơm Lục Lập Hành nấu thật sự là quá ngon. Hắn buổi sáng ăn quá nhiều, lúc này trong bụng đã không có chỗ trống. Lý Trường Sinh đành phải bỏ cuộc.
Hắn hóa đau thương thành sức mạnh, bắt đầu chăm chú làm việc.
Thời gian một ngày, các thôn dân đã đào xong 1000 kg khoai lang.
Còn hái được 500 kg quýt.
Buổi chiều ngày thứ hai, Vương Cường muốn đi lên thị trấn tìm xe vận tải.
Lúc này, hắn mới mang Lý Trường Sinh đi cùng.
Đến ngày thứ ba, một xe quýt lớn và một xe khoai lang lớn đã được chuẩn bị xong.
Xe vận tải đi ở phía trước.
Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh, Lục Kiến Quân, Lục Kiến Châu thì ngồi xe Vương Cường tiến đến trong huyện.
Một ngày này chính là ngày giao hàng cho nhà máy thực phẩm Mỹ Vị.
Cũng không biết, bên phía Liễu Thiên Minh chuẩn bị thế nào rồi…
------
Dịch: MBMH Translate