Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 233 - Chương 233 - Vẫn Là Em Dâu Biết Đau Lòng Cho Cậu

Chương 233 - Vẫn Là Em Dâu Biết Đau Lòng Cho Cậu
Chương 233 - Vẫn Là Em Dâu Biết Đau Lòng Cho Cậu

Hai xe tải chất đầy đi ở phía sau. Vương Cường lái xe đi ở phía trước, khỏi phải nói là có bao nhiêu uy phong. Trên đường đi đều là người vây xem náo nhiệt.

Tới gần giữa trưa, bọn họ đến huyện thành.

Vương Cường trực tiếp dẫn bọn họ tới nhà máy thực phẩm Thiên Lương.

Hoàng Thiên Lương tự mình ra nghênh đón, còn có quản lý mua hàng và các nhân viên làm việc.

Hai ngày này, bọn họ mỗi ngày đều nghe ông chủ nhắc tới loại quýt thần kỳ kia, trong lòng cảm thấy vô cùng chờ mong. Nhưng mà lúc này trông thấy quýt, hai mắt bọn họ vẫn không nhịn được mà tỏa sáng:

"Oa, thật sự quá tuyệt vời!"

"Ông chủ, tôi dự cảm chúng ta năm nay sẽ phát tài!"

"Ha ha, tôi đã không kịp chờ đợi nữa, thật muốn nếm thử hương vị đồ hộp sắp được sản xuất."

Hoàng Thiên Lương cũng vui vẻ cười:

"Mọi người thêm chút sức, lát nữa Lục huynh đệ vẫn còn có chuyện cần làm, nhanh chút, nhanh chút!"

"Được rồi." VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ Chương Mới Nhất.

Các công nhân viên nhà máy thực phẩm Thiên Lương đã được huấn luyện làm việc có thứ tự. Lục Lập Hành thấy thế thì cũng tiến lên giúp đỡ. Nhưng mà hắn còn chưa đụng tay vào thì đã bị Hoàng Thiên Lương ngăn cản:

"Đừng đừng đừng, em dâu còn mang theo cái bụng lớn kia kìa, cậu đừng làm việc, nhanh qua với cô ấy đi! Mấy thứ này cứ để chúng tôi làm là được!"

Vương Cường cũng cười nói:

"Vẫn là em dâu biết đau lòng cho cậu. Cậu nhìn xem, cô ấy theo cậu đến đây, chúng tôi đều không nỡ để cậu làm việc, đúng là hâm mộ!"

"Ha ha ha!"

Mọi người nghe vậy, đều nhìn bọn họ cười không ngừng, khiến cho Cố Vãn Thanh có chút xẩu hổ:

"Vương đại ca, ông chủ Hoàng, nào có? Tôi, tôi tới để mua quần áo cho Lập Hành."

"Ha ha ha. Xem đi, đây không phải chính là đau lòng cho Lục huynh đệ sao? Lục huynh đệ, cậu nhanh chóng qua đó đi!"

Trong đám công nhân có mấy người tuổi tác không khác Lục Lập Hành là bao. Bọn họ đều không nhìn được mà nhìn về phía bên này. Hoàng Thiên Lương thấy thế thì cười nói:

"Nhìn cái gì? Còn không tranh thủ thời gian kiếm tiền cưới vợ, nhìn vợ của người ta thì có tác dụng gì?"

Mọi người lại cười vang một trận. Nhưng mà, mọi người làm việc lại càng thêm hăng say.

Cố Vãn Thanh ngượng ngùng trừng Lục Lập Hành một chút. Nếu sớm biết tới đây sẽ bị người ta trêu đùa, nàng đã… Nàng đã không tiến vào, chờ ở bên ngoài rồi!

Nửa giờ sau.

Một xe quýt lớn đã được dỡ xong. Các công nhân đã cân qua, sau đó báo cáo số liệu cho Hoàng Thiên Lương.

Hoàng Thiên Lương nói:

"Được rồi, Lục huynh đệ, nơi này tổng cộng có 607 kg quýt. Như này đi, tôi lấy trước 500 kg, cậu cầm 107 kg còn lại đi chợ bán, rất nhiều người đều đang chờ mua đó. Coi như là đánh bóng tên tuổi một chút."

"Được, không thành vấn đề, chờ tôi đưa khoai lang qua sẽ đem quýt ra chợ bán thử."

"Ừm, được, em dâu chắc là sẽ không đến nhà máy khoai lang Mỹ Vị đâu nhỉ? Chỗ đó nhiều người, tôi sẽ thuê khách sạn cho các người, em dâu cứ nghỉ ngơi ở khách sạn trước đi?"

Lục Lập Hành ban đầu vốn cũng có ý định này. Tuy tại nhà máy khoai lang Mỹ Vị có quen biết Liễu Thiên Minh nhưng những người khác đều không có quan hệ gì với mình cả. Đám người trấn An Bình kia nói không chừng sẽ còn nhìn mình không vừa mắt. Vãn Thanh đi theo sẽ không an toàn. Nhưng không nghĩ tới, Hoàng Thiên Lương vậy mà nghĩ chu đáo như thế, đã chuẩn bị xong mọi thứ.

Hắn đành phải gật đầu:

"Cám ơn Hoàng đại ca, vậy tôi sẽ đưa Vãn Thanh qua đó trước, ăn một bữa cơm, buổi chiều tôi lại đến nhà máy khoai lang Mỹ Vị."

"Đi thôi, đi thôi!"

Hoàng Thiên Lương vốn muốn giữ Lục Lập Hành lại ăn cơm chung. Nhưng mà nhìn dáng vẻ của Cố Vãn Thanh thì đành từ bỏ. Dù sao người mang mang thai cũng không giày vò được.

Lục Lập Hành lấy hành lý, mang theo Cố Vãn Thanh, Lục Kiến Quân và Lục Kiến Châu đến khách sạn mà Hoàng Thiên Lương đặt trước. Tổng cộng có hai phòng. Lục Kiến Châu và Lục Kiến Quân một phòng. Hắn và Cố Vãn Thanh một phòng.

Sau khi tiến vào phòng, trông thấy một chiếc giường lớn ở giữa phòng, gương mặt của Cố Vãn Thanh đỏ lên, ngẩn ngơ.

Đây là…

Lại phải chung giường với Lục Lập Hành sao.

Chẳng biết tại sao, từ khi Lục Lập Hành biết cách trêu chọc người khác, nàng luôn cảm thấy có chút xấu hổ. Hơn nữa, dáng người của mình bây giờ xấu như vậy…

Hành động nhỏ kia của nàng lập tức bị Lục Lập Hành bắt được. Lục Lập Hành nhẹ nhàng xoa mái tóc của nàng, cười khẽ:

"Sao thế? Vãn Thanh?"

"Không, không, đúng là em, em…"

Đại não Cố Vãn Thanh đang nhanh chóng xoay tròn. Nàng đang tự hỏi mình nên trả lời như thế nào.

"Đúng là em chỉ hơi mệt chút."

Lục Lập Hành cúi đầu xuống, nhìn sự bối rối của nàng, cảm thấy buồn cười.

"Mệt sao? Vậy em nghỉ ngơi trước, anh ra ngoài mua cơm rồi mang về cho em."

"Ách, thế nhưng, nếu như vậy, ba và chú Kiến Quân…"

"Bọn họ đi bên ngoài ăn, anh trở về cùng em."

"Vậy, vậy cũng được."

"Ừm."

Lục Lập Hành lại xoa nhẹ tóc của nàng. Sau khi thu dọn hành lý, hắn lại nấu nước nóng cho Cố Vãn Thanh, lúc này mới đi ra ngoài.

Hắn gọi Lục Kiến Châu và Lục Kiến Quân, ba người rất nhanh đã tới nhà hàng. Lục Lập Hành gọi đồ ăn cho bọn họ trước.

Sau đó nhìn về phía danh sách:

"Bánh ngô?"

Lục Lập Hành kiếp trước đã ăn món này rồi. Ngọt ngào thơm thơm, đám phụ nữ rất thích. Chỉ là, đây đều là chuyện sau khi hắn đến trong thành phố.

Trong núi lớn của bọn họ, tất cả mọi người sẽ không làm mấy món này.

"Lấy cái này đi, lại thêm một phần thịt kho tàu, một phần rau xanh, cùng một phần cơm, tôi mang đi!"

" y…."

Nhân viên phục vụ một mặt mờ mịt: "Ngài không ở lại ăn cơm cùng bọn họ sao?"

Lục Lập Hành vẫn chưa trả lời, Lục Kiến Châu đã vui vẻ cười nói:

"Hắn muốn trở về ăn cùng vợ, không ăn ở nơi này!"

"Ồ."

Nhân viên phục vụ hiểu ra, lập tức nở nụ cười:

"Được là được, thế nhưng, anh trai à, người biết làm bánh ngô hôm nay không tới… Ngài xem, có muốn đổi món khác hay không?"

Lục Lập Hành hơi sững sờ: “Không khéo như thế?"

"Đúng vậy, mấy đầu bếp của chúng tôi đều không rành món này lắm."

Vẻ mặt của nhân viên phục vụ tràn đầy áy náy.

Lục Lập Hành suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy các người có nguyên liệu không?"

Hắn biết làm món này. Dù sao hệ thống đã cho hắn trù nghệ cấp đại sư. Chỉ cần có nguyên liệu thì mọi chuyện đều không phải là vấn đề.

"Ngài?"

"Ừm, vợ tôi thích ăn đồ ngọt, tôi muốn cho nàng nếm thử. Yên tâm đi, tôi sẽ trả tiền dựa theo giá gốc."

"Vậy, vậy cũng được! Tôi đi hỏi ông chủ một chút."

Sau khi nói xong, nhân viên phục vụ nhanh chóng đi vào bếp sau. Chỉ chốc lát sau, hắn đã nhanh chóng chạy về:

"Đầu bếp của chúng tôi đã đồng ý, nhưng mà hắn bảo ngài không nên cậy mạnh, món ăn kia rất khó làm!"

"Tôi có chừng mực."

Nhân viên phục vụ thấy Lục Lập Hành nói chắc chắn như thế, đành phải đồng ý.

"Vậy… vậy ngài đi theo tôi."

Lúc này.

Bếp sau.

Tôn Đại Lợi đang ra sức làm đồ ăn.

Bên cạnh hắn là Tôn Tiểu Lợi nhỏ hơn mười tuổi đang trợ giúp.

"Đại ca, thật sự để cho vị khách kia tới nấu đồ ăn sao?"

"Nếu không thì phải làm sao bây giờ? Anh không biết làm món kia, người tới nơi này ăn cơm bình thường đều ăn một số món ăn đơn giản. Hôm nay, tên Phùng Đông kia nghỉ mất. Nhưng mà, tên Phùng Đông kia vẫn luôn cảm thấy, mình làm món ăn này rất lợi hại! Nếu như khách hàng kia không làm tốt thì thôi đi, nếu như làm thành công. Ha ha, sau này anh đây sẽ có thể chế giễu Phùng Đông!"

Tuổi của Phùng Đông nhở hơn hắn một chút. Bởi vì học nấu ăn trung cấp mấy năm ở bên ngoài nên biết làm một số món ăn ly kỳ cổ quái. Trong quán cơm nhỏ này, tiền lương nhiều hơn cả hắn.

Tôn Đại Lợi có chút không phục.

Bình Luận (0)
Comment