Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 234 - Chương 234 - Đừng Nhúc Nhích, Anh Đút Cho Em Ăn

Chương 234 - Đừng Nhúc Nhích, Anh Đút Cho Em Ăn
Chương 234 - Đừng Nhúc Nhích, Anh Đút Cho Em Ăn

Vừa rồi, nghe nói có người muốn tự mình đến làm đồ ăn. Hắn liền trực tiếp đồng ý. Dù sao có thành không hay không thì đều phải trả tiền. Hắn cũng không lỗ.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Lục Lập Hành đã đi vào theo nhân viên phục vụ.

Tôn Đại Lợi trông thấy Lục Lập Hành thì hơi sững người:

"Sao còn trẻ hơn cả Phùng Đông?"

"Cái gì?" Nhân viên phục vụ không nghe rõ hắn nói cái gì, tò mò hỏi.

"Không, không có gì, đây chính là khách hàng muốn làm bánh ngô sao?"

"Đúng vậy."

"Được, ngài đi theo tôi."

Tôn Đại Lợi nhường chỗ cho Lục Lập Hành.

"Nguyên liệu đều ở chỗ này, có gì cần giúp một tay thì gọi tôi là được!"

"Được, cám ơn."

Lục Lập Hành khách khí nói cảm ơn, sau đó nhìn chăm chú về phía tài liệu.

Tôn Đại Lợi và Tôn Tiểu Lợi đều yên lặng nhìn hắn, nhếch miệng. Lục Lập Hành vốn rất đẹp trai, cộng với sau khi sống lại, tính cách chững chạc hơn rất nhiều. Nhìn như vậy, thấy thế nào cũng đều là một thiếu niên thanh tú không hỏi thế sự.

Thời đại này, rất ít đàn ông biết nấu cơm, đại đa số đều làm việc ở bên ngoài. Chuyện nấu cơm cơ bản đều là việc của phụ nữ. Trừ khi là mấy người làm nghề đầu bếp như bọn họ.

Rất rõ ràng, tiểu tử trước mặt này không phải.

Tôn Đại Lợi nhịn không được mà nói: "Tiểu tử, nghe nói cậu muốn làm cho vợ mình ăn?"

"Ừm, đúng vậy!"

"Ừm, không sai là không sai, nhưng mà vẫn không thể quá nuông chiều phụ nữ được."

Lục Lập Hành quay đầu nhìn hắn một cái, cười cười, không nói chuyện.

Tôn Đại Lợi bắt đầu bát quái:

"Còn chưa kết hôn đúng không? Tôi thấy cậu không lớn hơn Tiểu Lợi nhà chúng tôi bao nhiêu tuổi. Anh đây lấy kinh nghiệm của người từng trải nói cho cậu biết, theo đuổi phụ nữ thì theo đuổi, cậu mà nuông chiều như thế thì sau này nàng sẽ không nghe lời."

Lục Lập Hành vẫn không trả lời.

Trong thời gian này, hắn đã chuẩn bị xong những nguyên liệu cần thiết.

Tôn Đại Lợi cảm giác không thú vị, đành phải quay đầu nói: "Tiểu Lợi, sau này em không được học hắn, mình phải có cốt khí."

"Ừm, được!" Tôn Tiểu Lợi ghi nhớ câu nói này ở trong lòng.

Mà giờ phút này. Hắn lại phát hiện Lục Lập Hành bắt đầu động.

Hắn thuần thục rửa sạch hạt ngô rồi để vào trong tô. Sau đó, hắn lại cầm bột ngô lên. Sau khi đổ bột ngô vào bát, Lục Lập Hành bắt đầu quấy hạt ngô. Khuấy cho đến khi mỗi một hạt ngô đều dính vào tinh bột, hắn mới dừng lại.

Nhìn đến đây, Tôn Tiểu Lợi đã sợ ngây người.

"Đại, đại ca, động tác của hắn rất thuần thục. Hơn nữa, tinh bột thế mà không thừa một chút xíu nào. Hắn… Hắn là thực biết làm?"

Tôn Đại Lợi lúc này cũng căng cứng người, không nói chuyện.

Lục Lập Hành đã bật bếp. Sau khi làm nóng nồi, cho một lượng dầu vừa phải, không đợi dầu nóng, hắn đã đổ hạt ngô vào, sau đó dùng nồi rải phẳng hạt ngô. Chờ hạt ngô hoàn toàn đổi màu, Lục Lập Hành dùng lửa lớn, lại thêm dầu, hoàn toàn phủ lên hạt ngô.

Tôn Đại Lợi lúc này đã sợ ngây người. Thao tác này thế mà giống Phùng Đông như đúc!

Không!

Còn lợi hại hơn cả Phùng Đông!

Phùng Đông có lúc cũng tạm được, thỉnh thoảng sẽ phạm sai lầm. Nhưng mà tất cả động tác của tiểu tử này đều vừa đúng. Ngay cả màu sắc của hạt ngô đều vô cùng hoàn mỹ.

Mùi thơm ngọt của bánh ngô bay vào mũi của hắn.

Tôn Đại Lợi không dám tưởng tượng nổi, tiểu tử này, thế mà thật sự làm thành công.

Lục Lập Hành hoàn toàn không có ý thức được, hai anh em này đang nhìn mình.

Sau khi làm xong bánh ngô, hắn đổ dầu thừa ra, sau đó cắt bánh ngô thành từng khối.

Lúc này, hắn mới quay đầu nhìn về phía bọn họ:

"Đầu bếp, có hộp cơm không?"

Tôn Đại Lợi liên tục gật đầu:

"Có có, có có có, tôi lấy cho cậu!"

Tôn Đại Lợi lập tức xoay người đi lấy hộp cơm rồi đưa cho Lục Lập Hành.

Sau khi bỏ bánh vào, Lục Lập Hành cầm hộp cơm và đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa, hắn chợt nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu lại nói:

"Đúng rồi, đầu bếp, tôi đã theo đuổi được vợ của mình từ lâu, chúng tôi kết hôn, hơn nữa, cô ấy hiện tại còn đang mang thai, song bào thai."

Tôn Đại Lợi trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ. Tôn Tiểu Lợi cũng há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra miệng.

Cho đến khi hắn đi xa, Tôn Tiểu Lợi mới nói:

"Đại ca, xem ra, nấu cơm cho phụ nữ cũng không có gì là không tốt?"

Lục Lập Hành chuẩn bị xong đồ ăn và cơm, lúc này mới nhanh chóng đi ra ngoài trở về khách sạn.

Chẳng biết Cố Vãn Thanh đã ngủ từ lúc nào.

Sau khi Lục Lập Hành vào phòng thì để đồ ăn lên bàn, nhìn về phía nàng.

Gương mặt Cố Vãn Thanh có chút hồng nhuận phơn phớt. Tay nàng vẫn luôn đặt ở trên bụng, làm tư thế bảo vệ.

"Vãn Thanh, Vãn Thanh?"

Lục Lập Hành nhẹ nhàng gọi hai tiếng, lại không đánh thức được nàng. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải cầm bánh ngô tới bên giường, sau đó từ từ mở nắp ra.

Một mùi thơm ngọt lập tức truyền ra.

Cố Vãn Thanh trong cơn ngủ mê, lập tức cảm thấy mình dường như nằm mộng.

Mình trong mộng đang đứng trước một cây kẹo bông gòn cực lớn, nhìn vô cùng ngon miệng. Thế nhưng, khi nàng bước tới bên cạnh kẹo bông gòn thì lại phát hiện kẹo bông gòn động đậy. Nó nhẹ nhàng lui về sau hai bước. Cố Vãn Thanh cũng đuổi theo nó hai bước. Nàng vừa muốn động vào kẹo bông gòn thì nó lại động…

Cứ như vậy, một người một kẹo chơi trò đuổi bắt. Cố Vãn Thanh cuối cùng không nhịn được nữa liền tỉnh lại.

Mở mắt ra, liền trông thấy Lục Lập Hành đang ngồi cạnh giường và cười, ôn nhu nhìn lấy nàng:

"Tỉnh rồi sao? Nhanh lên, dậy ăn cơm thôi."

"Thứ gì mà thơm như vậy?"

Cố Vãn Thanh nghi ngờ nhìn về phía tay Lục Lập Hành.

"Đây là ngô?"

"Ừm, bánh ngô, bánh ngọt làm từ ngô, nếm thử đi."

Cố Vãn Thanh lập tức hứng thú. Nàng ngồi dậy, đang muốn tiếp nhận thì thấy Lục Lập Hành cầm đũa qua, gắp một miếng bánh ngô lớn lên.

Sau đó, hắn gắp một miếng đưa tới bên miệng Cố Vãn Thanh:

"Anh đút cho em ăn."

" y…"

"Đến, há miệng!"

"Em, em có thể tự ăn." Trông thấy động tác này của Lục Lập Hành, Cố Vãn Thanh vội vàng nói.

Lục Lập Hành cười nói: "Em bây giờ có thể ăn, thế nhưng, qua một khoảng thời gian nữa em sẽ sinh em bé. Đến lúc đó sẽ rất bất tiện, anh phải chăm sóc cho em, cho em ăn, cho nên hiện tại cứ coi như là thích ứng sớm một chút đi."

Cố Vãn Thanh nghe mà có chút mơ hồ:

"Phải, phải đút sao?"

Lục Lập Hành mặt không đỏ tim không đập nói với nàng:

"Đó là đương nhiên, hai em bé đó, em nào còn có tay ăn cơm?"

Cũng… cũng có đạo lý.

Nhưng không hiểu sao nàng vẫn có cảm giác như mình bị dao động?

Cố Vãn Thanh còn chưa nghĩ ra làm thế nào để từ chối. Chỉ thấy Lục Lập Hành đã đưa bánh ngô tới bên cạnh miệng nàng. Như này rồi nàng không ăn cũng không được. Nàng đành phải mở miệng ra.

Bữa cơm này hình như ngọt hơn trước đó một chút.

Cơm nước xong xuôi, Cố Vãn Thanh lại ngủ thật say.

Lục Lập Hành thu dọn đồ đạc một chút, mắt nhìn thời gian.

Đã hơn một giờ.

Hắn đi ra ngoài, gọi Lục Kiến Châu và Lục Kiến Quân cùng đi đến nhà máy khoai lang Mỹ Vị.

Mà lúc này.

An Điền Dã của trấn An Bình đã ở nhà máy khoai lang Mỹ Vị và đợi rất lâu.

"Tiểu tử họ Lục kia sẽ không phải là không dám tới đó chứ?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment