Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 236 - Chương 236 - Anh Thật Sự Là Phúc Tinh Của Em Mà

Chương 236 - Anh Thật Sự Là Phúc Tinh Của Em Mà
Chương 236 - Anh Thật Sự Là Phúc Tinh Của Em Mà

Lục Lập Hành nhẹ gật đầu: “Được!”

Hắn quay đầu, ý bảo Lục Kiến Quân kéo vải che lên.

Lục Kiến Quân tâm tình cực tốt gật đầu nói: “Được rồi!”

Vừa rồi, lúc ông nhìn thấy khoai lang ở trấn An Bình, ông liền muốn cười. Loại khoai lang kia so với khoai lang của bọn họ đơn giản là kém xa. Nhưng khi đó lại không thể cười, khiến Lục Kiến Quân nghẹn một hồi lâu.

Bây giờ, ông không chờ nổi nữa vội vàng xuống xe, đi kéo vải che lên.

Vải che vừa được kéo lên, mấy người xung quanh lập tức ngây người.

Mặc dù những mẫu trước đó mà Lục Lập Hành mang tới bọn họ cũng đã nhìn qua, cực kì lớn, nhưng bọn họ nghĩ đó là vì Lục Lập Hành đã chọn ra những củ khoai lang tốt nhất đem tới mà thôi.

Nhưng bây giờ, tất cả mọi người nhận ra mình đã sai rồi.

Khoai lang trên xe này, củ nào cũng lớn y như vậy, lớn gấp khoảng hai lần khoai lang của An Điền Dã.

Hơn nữa, trên thân khoai lang còn không có nếp nhăn gì, nhìn có vẻ như chính là loại cực kì tươi ngon.

Lục Kiến Quân giống như không nhìn thấy nét mặt của bọn họ, còn vui tươi hớn hở liếc mắt tỏ thái độ với An Điền Dã: “Mọi người xem đi, khoai lang nhà chúng tôi to như vậy, đều như vậy, hoàn toàn không phải chọn ra đâu nhé.”

Đám người: …

Như này còn không chọn? Vậy nếu chọn sẽ như thế nào?

An Điền Dã há hốc mồm, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Liễu Thiên Minh cười, quả nhiên mà… Lục ca luôn là người đem đến cho người ta kinh hỉ vô hạn.

Trịnh Minh Đào sau khi ngây người thì vội vàng tranh thủ thời gian đi lên phía trước hai bước, mở to hai mắt nhìn: “Đây, đây là sự thật sao? Tôi không phải đang hoa mắt đấy chứ?”

Liễu Thiên Minh vỗ vỗ bờ vai hắn: “Đây đều là thật, không phải hoa mắt đâu.”

Trương Vĩ há hốc mồm, muốn nói gì đó nhưng một câu cũng không nói nên lời.

Ở bên cạnh, Lý Nham không nhịn được đụng đụng Trương Vĩ.

Khoai lang này quả thực rất tốt, thế nhưng hắn có quan hệ thân thích với An Bình trấn An gia, hơn nữa bọn họ cũng đồng ý sẽ cho hắn chỗ tốt, sao lại từ bỏ dễ dàng như vậy rồi?

“Trương chủ quản …”

Trương Vĩ hít sâu một hơi, tiến lên một bước.

Đối với khoai lang ở trấn An Bình này, một xe hắn có thể kiếm lời được năm đồng tiền. Mộ tháng nếu như bán được tới mười xe, thì chính là năm mươi đồng tiền.

Nhưng, nhà máy bột khoai lang Mỹ Vị sao có thể chỉ dùng chút khoai lang như thế được.

Cho nên, hắn có thể cầm được rất nhiều tiền tới tay.

Vì số tiền lớn này, Trương Vĩ quyết định mở mắt nói dối!

Hắn nói: “Khoai lang này đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng chất lượng thì chưa chắc. Bên trong không phải đều đã hư hết rồi đấy chứ?”

Nhưng mà, Trương Vĩ vừa dứt lời thì bỗng nghe thấy cách đó không xa truyền đến từng trận thán phục:

“Ông trời ạ, kia là xe khoai lang đấy à?”

“Đúng thật là vậy, thế mà lớn hơn so với khoai lang ở xe bên cạnh nhiều như vậy, đây đơn giản chính là ông nội của khoai lang mà!”

“Hơn nữa nhìn chất lượng khoai lang kia kìa, tốt biết bao nhiêu chứ, nhìn thôi đã thấy đặc biệt rồi! Chắc chắn là rất thơm!”

Trương Vĩ: …

Hắn im lặng nghiêng đầu sang chỗ khác.

Nhìn thấy những người đi mua hàng đang ra ngoài.

“Mấy người đang làm cái gì vậy?”

Vừa rồi mới sắp xếp nhiệm vụ cho mấy người Lý Nham để bọn họ không ra khỏi cửa xong, sao giờ đã đi ra rồi?

“À, bọn tôi đi mua đồ ăn. Trong phòng ăn không có đồ ăn, tối còn phải chờ cơm nữa!”

“Chúng tôi đi mua phụ liệu, chủ quản Trịnh nói phải tăng tốc tiến độ lên, nếu không sẽ không theo kịp lượng cầu hàng.”

“Chủ quản Trương, đó là khoai lang năm nay chúng ta sẽ dùng sao? Chất lượng thật quá tốt rồi đi?”

Trương Vĩ lần nữa không còn gì để nói.

Hắn yên lặng liếc mắt nhìn Trịnh Minh Đào một cái, lạnh lùng nói: “Được rồi, mấy người đi làm việc đi!”

“Vâng.”

Một đám người xì xào bàn tán đi ra, nhưng ánh mắt kia không hề rời khỏi xe khoai lang của Lục Lập Hành.

Trịnh Minh Đào sắp vui đến phát điên rồi.

Mấy phút đồng hồ trước hắn còn đang lo lắng nếu như khoai lang của Lục Lập Hành không tốt thì gọi người tới chẳng khác nào đang may áo cưới cho Trương Vĩ cả.

Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy vô cùng may mắn. Thằng nhóc Trương Vĩ này định đổi trắng thay đen, thế nhưng nhiều người đã thấy như vậy, giờ hắn có muốn nói bậy cũng không được.

“Chủ quản Trương, tôi cũng cảm thấy khoai lang này không có vấn đề gì đâu, tối hôm qua anh không nghỉ ngơi tốt sao? Có cần phải đi bệnh viện khám không?”

Trương Vĩ:…

Hắn không kiên nhẫn khoát khoát tay: “Được rồi, tự tôi sẽ chú ý, nếu đã xem xong cả rồi, vậy thì mang vào kho hàng cho công nhân xử lí đi, cuối cùng có thể cho ra bột khoai lang càng tốt hơn mới là mục đích của chúng ta, không phải sao?”

“Vâng, đúng vậy! Vậy thì cứ làm như thế đi!”

Trương Vĩ thở phì phì rời đi, Lý Nham cũng chỉ đành đuổi sát theo sau.

An Điền Dã muốn rời đi, nhưng khoai lang của hắn vẫn còn ở chỗ này, hắn không thể đi được, đành phải tức giận đợi ở một bên.

Trịnh Minh Đào lúc này đã đi tìm người tới đem khoai lang đi nhập kho.

Liễu Thiên Minh thì vui vẻ đi tới bên cạnh Lục Lập Hành: “Lục ca, anh cũng quá tuyệt rồi, em thật không nghĩ tới khoai lang của anh thế mà đều tốt như vậy, sớm biết thế này thì bọn em đã dùng khoai lang của anh từ sớm rồi! Như vậy cũng không đến nỗi hiệu quả lẫn lợi nhuận hai năm qua tệ như thế!”

“Ha ha, khoai lang năm nay mới trồng lên được, trước kia anh không có.”

“Ồ, nói như vậy thì nhà máy bột khoai lang của bọn em chính là chỗ đầu tiên hợp tác với anh đúng không?”

“Đúng vậy!” Lục Lập Hành một bên bận rộn, một bên gật gật đầu đáp.

Liễu Thiên Minh nghe vậy thì càng vui vẻ hơn: “Vậy thì quá tốt rồi, Lục ca, lần đầu tiên gặp anh, anh đã cứu cha em, lần thứ hai gặp anh, anh lại mang đến cho em kinh hỉ lớn như vậy, anh thực sự đúng là phúc tinh của em mà!”

Lục Lập Hành cười cười không đáp.

Phúc tinh hắn đây cũng là nhờ hệ thống cho đấy.

Các công nhân nhà máy nhanh chóng dọn khoai lang đi.

Liễu Thiên Minh vui vẻ mời Lục Lập Hành ăn bữa cơm, Lục Lập Hành lại khoát tay áo từ chối: “Anh còn phải về nhà bồi nàng dâu của mình, hơn nữa, còn có chút quýt muốn bán, anh phải lên chợ nữa!”

“Đi muộn như vậy sao?” Liễu Thiên Minh có chút khó hiểu hỏi.

“Không muộn, mới ba giờ hơn mà thôi, năm giờ mới là giờ mua cao điểm, anh bán ở ngay cổng chợ nông dân thôi.”

“Ồ, hay là anh bán quýt này cho em đi? Em sẽ mua toàn bộ, sau đó anh mang theo chị dâu đi ăn cơm với em, được chứ?”

Lục Lập Hành vội vàng từ chối: “Không được không được, quýt này anh bán còn có lí do khác, bán hết cho em thì sẽ mất đi tác dụng!”

Hắn còn muốn xem xem giá cả của quýt trên thị trường rốt cuộc như thế nào nữa.

Nếu như có thể thì quả kiwi của Lý Trường Sinh kia, hắn cũng có thể nhập vào.

Về sau chẳng những hợp tác cùng với những hãng này, mà còn có thể mở cả siêu thị hoa quả riêng.

Kiếp trước, những siêu thị hoa quả chi nhánh thuộc chuỗi kia cũng rất kiếm được tiền.

“Vậy được rồi, có điều Lục ca này, anh nhất định phải tìm thời gian ăn cùng chúng em một bữa cơm, cha em vẫn còn muốn cảm tạ anh nữa!”

“Ừm, anh đi đây.”

Nói rồi, Lục Lập Hành cùng Lục Kiến Quân rời đi.

Liễu Thiên Minh cũng quay đầu về phòng làm việc của mình.

Bọn họ đều không nhìn thấy An Điền Dã xong việc rồi cũng không hề rời đi.

Hắn đã nghe rõ ràng rành mạch cuộc đối thoại vừa rồi của hai người. Lúc này đang âm thầm nhắc lại: “Bán quýt? Ở cổng chợ nông dân? Không được, mình phải đi nói cho chủ quản Trương.”

An Điền Dã tranh thủ thời gian lén lút đi tới văn phòng Trương Vĩ, nói ra từng câu từng chữ mình đã nghe được.

Trương Vĩ nghe xong thì nhíu mày: “Bán quýt? Vậy cậu còn không mau chạy theo xem xem có thể cho hắn ta chút chuyện không?”

An Điền Dã lập tức gật đầu đáp: “Được, được, tôi đi ngay, đi ngay đây!”

Nói xong, hắn nhanh chóng chạy ra cổng.

Lý Nham thì có chút bận tâm: “Chủ quản Trương, cứ để cậu ta đi như thế, nhỡ cậu ta chọc tới họ Lục kia rồi xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”

Trương Vĩ cười: “Cậu ta xảy ra chuyện thì có quan hệ gì với chúng ta?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment