Cổng ra vào chợ nông dân.
Một đám phụ nữ đang lui đến lui đi chỗ này nhiều lần, cuối cùng đều thất vọng rời đi.
“Ai, không phải nói cậu nhóc bán quýt kia hôm nay cũng sẽ đến sao? Sao lại không thấy người đâu vậy?”
“Đúng thế, buổi sáng tôi đến mua đồ ăn cũng nghe người ta nói như vậy, cho nên nửa buổi chiều nay tốn biết bao nhiêu công sức vòng ra vòng về tận năm lần, tin tức kia không phải là giả đấy chứ?”
“Bọn tôi cũng không biết, được rồi, được rồi? Hay là về nhà trước đi? Ở nhà cũng vẫn còn bao nhiêu việc nữa.”
Người vừa lên tiếng đang định rời đi thì đột nhiên bị một người khác giữ chặt: “Ai ai ai, chớ có đi, người đến rồi kìa!”
“Đâu, chỗ nào?”
“Kia không phải sao? A? Bên cạnh cậu ta còn có một cô vợ nhỏ đang mang thai, đây là con gái nhà nào vậy? Thật sự xinh đẹp mà!”
“Thật đúng là, thảo nào thằng nhóc kia cố gắng như vậy, đây là muốn chu cấp đầy đủ cho vợ con mà! Ha ha ha, vậy chúng ta phải mua nhiều quýt ủng hộ cậu ấy một chút!”
“Thôi đi, bà muốn ăn quýt thì cứ việc nói thẳng, còn phải tìm cớ mà mua, dùng bản lĩnh của mình đi, có thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu!”
“Ha ha ha!”
Mọi người nhịn không được cười ha hả.
Lục Lập Hành thấy cảnh này, chỉ chỉ về hướng của mấy người phụ nữ kia, nói với Cố Vãn Thanh: “Thấy không Vãn Thanh, có rất nhiều người muốn mua quýt của chúng ta đấy, thật ra em không cần tới, anh và chú Kiến Quân một lúc là có thể giải quyết hết rồi.”
Cố Vãn Thanh cúi thấp đầu nói: “Thế nhưng em đã ngủ cả nửa buổi chiều rồi, chủ nhiệm Nghiêm cũng dặn em phải vận động nhiều một chút đấy, sẽ tốt cho con hơn.”
Cô vừa nói vừa dùng khoé mắt nhìn lén sắc mặt của Lục Lập Hành.
Thấy vẻ bất đắc dĩ của Lục Lập Hành, Cố Vãn Thanh không nhịn được mà cười trộm.
Cô biết là nhắc đến con thì anh sẽ không ngăn cản nổi nữa mà.
Giữa trưa lúc Lục Lập Hành đi, cô liền ngủ mất. Chờ tới khi tỉnh lại thì bọn họ cũng đã trở về rồi. Cho nên Cố Vãn Thanh liền muốn cùng hai người đi bán quýt.
Nhân lúc bây giờ còn có thể đi, giúp được chút nào thì hay chút ấy. Dù chỉ ngồi tính toán sổ sách không thôi cũng được.
Tuy nói là Lục Lập Hành bây giờ rất kiếm được tiền, nhưng cô biết, anh cũng rất mệt mỏi.
Ngày nào cũng đi sớm về khuya, nói chuyện làm ăn khắp nơi, đã phải động não còn phải lao lực.
Lục Lập Hành lại không phải người máy, anh ấy là… Là chồng của cô. Chính là người sẽ phải ở cùng cô đến hết một đời người.
Người khác chỉ có thể nhìn thấy vinh quang phú quý của hắn, chứ không biết đau lòng hắn, nhưng mà cô thì đau lòng.
Lục Lập Hành nghe vậy đành phải gật đầu: “Được rồi, nhưng em chỉ có thể ở phía sau ngồi thôi, đừng có lộn xộn.”
“Vâng!” Cố Vãn Thanh mừng rỡ đáp ứng.
Động tác nhỏ này của hai người bị mấy người phụ nửa kia thấy được. Mắt các bà lập tức bốc lên đào tâm:
“Oa, hai người này còn rất ân ái đấy!”
“Ai nói không phải chứ, ha ha, có giống ma quỷ kia nhà tôi chút nào? Đi ra ngoài cũng không thèm nói với tôi một tiếng, hắn còn ghét bỏ tôi xấu nữa!”
“Ha ha, trở về liền ly hôn!”
Mấy người xì xào bàn tán.
Lúc này, Lục Lập Hành đã đi đến trước mặt bọn họ.
Mấy người phụ nữ thấy vậy liền lập tức lên tiếng nịnh nọt:
“Cậu trai, mang theo vợ đi bán quýt cùng à? Không tệ nha!”
“Tới tới tới, tôi chi viện cho cậu năm cân!”
“Tôi cũng vậy, tôi mua hẳn mười cân!”
Lục Lập Hành nhìn họ nhiệt tình như vậy, cũng đặc biệt vui vẻ.
Phải biết rằng bất kể là ở nông thôn hay ở thành phố, những người phụ nữ trẻ tuổi như này chính là quân chủ lực trong việc truyền bá thông tin, là máy quảng cáo sống.
“Được, không thành vấn đề, chờ tôi một chút, để tôi thu dọn quầy hàng xong đã!”
Nói rồi, LỤc Lập Hành liền đi vào trong chợ nông dân.
Một vị đại tỷ không nhịn được trêu chọc: “Ồ, đây là thuê mặt tiền cửa hàng bên trong rồi sao? Không bày quầy bán hàng ở cổng nữa à? Mang theo vợ đúng là có khác.”
Lục Lập Hành vui tươi hớn hở cười nói: “Đương nhiên là vậy rồi, vợ con chính là thứ quan trọng nhất mà!”
Lời này của hắn khiến mọi người lập tức ao ước nhìn về phía Cố Vãn Thanh.
“Cô vợ nhỏ, cậu trai này rất được đấy!”
“Ha ha, về nhà nhớ viết một cuốn sách dạy chúng tôi cách thuần phục chồng nhé, chúng tôi chắc chắn sẽ mua ủng hộ!”
“Đúng đúng, đắt cỡ nào tôi cũng mua!”
Cố Vãn Thanh bị đùa đến cười ha ha không ngừng.
Lục Kiến Quân và Lục Kiến Châu cũng cực kì vui vẻ giúp đỡ Lục Lập Hành làm việc.
Vị trí quầy hàng của bọn họ cách cổng ra vào chợ nông dân không xa, là Hoàng Thiên Lương đặc biệt cho bọn họ mượn, nhờ vậy mà không cần phải chịu nắng chịu gió nhiều.
Đối với Hoàng Thiên Lương, Lục Lập Hành mười phần cảm kích.
Hắn nghĩ, ngày sau nếu có cái gì có thể giúp đỡ anh, nhất định phải giúp nhiều một chút.
Chuẩn bị quầy hàng thật tốt xong, mấy người phụ nữ liền bắt đầu tới mua quýt.
Quýt của Lục Lập Hành cũng không nhiều.
Chỉ hơn mười phút sau, năm mươi cân quýt đã bán hết sạch.
Mấy người phụ nữ mua quýt cũng rất tự giác đưa tiền cho Cố Vãn Thanh.
Toàn bộ khung cảnh mười phần hài hoà.
Mấy người phụ nữ đứng chụm vào gian hàng tranh nhau mua cũng rất nhanh hấp dẫn nhiều người khác tới.
Nhưng những người kia đều chưa từng ăn quýt bao giờ cho nên có chút không dám mua.
Lục Lập Hành thấy thế liền không chút do dự bóc một quả quýt đưa ra cho mọi người ăn thử.
“Mọi người đều nếm thử đi!”
“Oa, quả nhiên quýt này rất ngọt!”
“Tôi nói sao lại có nhiều người tới mua như vậy chứ? Tôi cũng muốn mua một ít! Tới tới tới, cho tôi năm cân!”
…
Cách đó không xa.
Hai ông già tóc hoa râm mang theo đồ ăn đang đi về phía này.
Trong hai người, một người đeo kính mắt, nhìn nhã nhặn.
Sau khi ông nhìn thấy khung cảnh kia, liền nói với ông già bên cạnh mình: “Lão Hứa à, không nghĩ tới huyện Song Thành của mọi người lại náo nhiệt như vậy! Tôi ở chỗ này cũng không muốn về nữa!”
“Ha ha, tôi cũng không muốn trở về, trước kia vẫn luôn nói về hưu sẽ trở lại dưỡng lão, kết quả đến tuổi về hưu rồi vẫn ở lại làm việc, ông xem đi, tôi còn phải nhân dịp ngày nghỉ để trở về đây.”
“Ai nói không phải đâu, đi, trở về nấu cơm!”
“Ừm, đi.” Hứa Thư Long nhẹ gật đầu.
Đang định đi về phía trước thì ông lại bị ông già đeo mắt kính ngăn lại: “Này? Bên kia hình như rất náo nhiệt đấy! Đang bán cái gì vậy?”
“Hình như là bán quýt thì phải?”
“Qua đó chút đi, chúng ta cũng đi xem xem!”
“Được, đi!”
Hai ông già lại chuyển hướng đi về phía Lục Lập Hành.
Ngày nghỉ như này, hai người không cần phải bận rộn vì công việc, hiếm khi có thời gian nhàn nhã muốn làm gì thì làm thế này, cho nên thấy náo nhiệt, hai người liền muốn đi tới góp vui.
“Ồ, đúng là quýt, còn chất lượng như thế này!”
“Đúng vậy, cái này so với cái thí nghiệm ở ruộng của tôi còn tốt hơn đấy! Nếm thử chứ?”
“Ừ, để tôi thử!”
Thấy Lục Lập Hành đang bóc quýt cho mọi người nếm thử, ông già đeo kính cũng thuận tay lấy một ít nếm thử.
Vừa mới cho vào miệng nhai, ông liền nở nụ cười: “Ồ, ăn rất ngon, lão Hứa, mau tranh thủ ăn thử một ít đi!”
“Được được.”
Hứa Thư Long cũng cầm mấy miếng quýt trong tay nhét vào miệng.
Một giây sau, ông liền nhíu mày lại.
“Mùi vị kia, cái này…”
Mấy miếng quýt vào bụng, ông đã không nhịn được nói: “Bao nhiêu tiền một cân vậy? Tới tới tới, tôi cũng tới, cho tôi mười cân!”
“Ha ha, mười cân, bụng ông là cái động à?” Ông già đeo kính không nhịn được trào phúng.
Hứa Thư Long: “Không phải còn có ông nữa sao? Lão Hà à, ông thế nhưng đã ăn không ở không của tôi gần nửa tháng rồi đấy! Chút việc này chắc hẳn là không làm khó được ông đi?”
Hà Minh Nhân bị nói đến nghẹn họng, không trả lời được.
“Ha ha, được được được, chúng ta mỗi người cầm năm cân! Cậu trai, tới đây tới đây, cân quýt cho tôi!”
“Vâng, tới ngay đây ạ!”
Lục Lập Hành nhanh chóng gật đầu đáp.
Chỉ là hắn rất tò mò, hai ông già này nhìn có vẻ khí vũ bất phàm, không giống người địa phương lắm.
Huyện Song Thành có người như này từ lúc nào vậy?
------
Dịch: MBMH Translate