Hai ông già mua quýt xong liền vui tươi hớn hở rời đi.
Lục Lập Hành cũng không hỏi nhiều.
Chỗ quýt này bán rất nhanh, một giờ trôi qua, giờ đã chỉ còn lại mười mấy cân.
Mắt thấy sắc trời cũng đã sắp muộn, Lục Lập Hành nghĩ cũng nên đưa Cố Vãn Thanh đi ăn chút gì đó.
Dù sao thì bây giờ cô cũng đang là phụ nữ mang thai, không thể so với đàn ông trai tráng bọn họ được, nhất định phải ăn cơm nghỉ ngơi đúng giờ, không thể để cơ thể mệt mỏi được.
“Vãn Thanh, tối nay em muốn ăn gì? Chờ thu dọn quán xong chúng ta đi ăn!”
“Em à, em muốn ăn…”
Cố Vãn Thanh nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói: “Bánh ngô nướng! Món trưa nay anh cho em ăn đó.”
“Ha ha, anh biết em sẽ thích mà, được, lát chúng ta đi!”
Lục Kiến Châu và Lục Kiến Quân nghe vậy xong đều thắc mắc nói: “Bánh ngô nướng? Đó là cái gì vậy?”
Lục Lập Hành đáp: “Là một loại đồ ngọt, là buổi trưa con làm cho Vãn Thanh ăn, ăn rất ngon.”
“Hai ông già này còn chưa được nếm thử bao giờ đâu, không được, tối nay tôi cũng muốn ăn!” Hai người đều tỏ vẻ tức giận nói.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ cười: “Vâng, ăn, mọi người cùng ăn!”
“Ha ha!” Hai người vui vẻ cười lớn.
“Vậy chỗ quýt còn lại này phải làm sao bây giờ? Hay là chờ thêm lát nữa?”
“Không cần đợi nữa đâu ạ, chỗ này chúng ta giữ lại ăn đi, nếu không nhỡ Vãn Thanh đói quá thì làm sao bây giờ?”
Lục Kiến Châu nghe vậy cũng bất đắc dĩ nhìn Lục Lập Hành: “Thằng nhóc con không nghĩ tới thế mà lại là một đứa quản vợ nghiêm như vậy!”
Lục Lập Hành hơi sửng sốt, chưa kịp trả lời thì Lục Kiến Châu đã nói sang chuyện khác: “Nhưng mà cũng không tệ! Không hổ là con trai ngoan của cha.”
Đám người lập tức cười ha hả.
Lục Kiến Quân và Lục Kiến Châu bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lục Lập Hành đi tới bên người Cố Vãn Thanh, đang chuẩn bị đỡ cô đứng dậy, cùng rời đi.
Đúng lúc này, một đôi cha con đi tới.
Đứa con gái nhìn có vẻ như là 6 tuổi, cha cô bé thì nhìn khoảng hơn ba mươi.
Hai người quần áo tả tơi, nhìn có chút chật vật.
Người cha gõ gõ bát đũa sứt mẻ trong tay, nói: “Người hảo tâm, có thể cho chúng tôi chút gì ăn được không? Con nhóc nhà tôi đã một ngày nay chưa được ăn gì rồi.”
Lục Lập Hành hơi nhíu mày, nhìn hai cha con này.
Nơi này là chợ nông dân, đồ thừa các thứ có rất nhiều, sao hai người này lại không ra những chỗ đó xin?
Nhưng trong khi hắn vẫn còn đang suy nghĩ thì Cố Vãn Thanh đã tiến lên phía trước nói: “Có có có, hai người chờ một chút!”,
Cô vừa lấy quýt ra bóc vỏ, vừa nói: “Cô bé này nhìn còn nhỏ hơn cả Thiên Thiên nữa, đây chính là tuổi ăn tuổi lớn đó, sao có thể để đói bụng được? Tiểu Hành, chỗ quýt này, hay là cho bọn họ đi?”
Dáng vẻ thiện lương đau lòng của cô cũng khiến Lục Lập Hành có chút đau lòng theo.
Hắn nhẹ gật đầu: “Ừm, cũng được.”
Cô bé này nhìn dáng vẻ gầy gò nhỏ bé, quả thực là bị thiếu dinh dưỡng.
Sau khi cho bọn họ quýt xong, Cố Vãn Thành còn ép hai người nhận lấy chút tiền, cho hai người đi ăn cơm.
Làm xong những thứ này, cô mới quay đầu nhìn Lục Lập Hành: “Lập Hành, em cũng phải nỗ lực đi theo anh kiếm tiền mới được, con của chúng ta tuyệt đối không thể bị đói.”
Kể từ khi biết chính mình sắp làm mẹ, cô liền không nhìn nổi những cảnh như thế này. Mỗi lần nhìn đều sẽ liên tưởng đến con của chính mình.
Nếu như Lục Lập Hành không thay đổi, trở nên tốt hơn như bây giờ, cô sẽ nghĩa vô phản cố rời khỏi thôn Lục gia.
Như thế, về sau này, người đi trên đường ăn mày rất có thể chính là cô và hai đứa con.
Nếu quả thật ngay cả con cũng không chăm sóc tốt được, thì cô phải làm sao đây.
Lục Lập Hành lại gần xoa đầu cô, an ủi: “Được, chúng ta cùng nhau cố gắng!”
Thu dọn mọi thứ xong xuôi, Lục Lập Hành mới dẫn mọi người đi tới một quán cơm nhỏ.
Nhưng hắn không biết, bọn hắn vừa đi, An Điền Dã đã từ chỗ tối đi ra.
Hắn nhìn về phía hai cha con ăn xin, nói: “Đã lấy được quýt chưa?”
“Vâng, đã lấy được rồi!”
“Được, ngày mai cứ theo lời tôi nói mà làm, lần này, tao sẽ khiến danh dự của nó mất sạch, hừ, còn muốn tranh chuyện làm ăn với bọn tao, người trấn An Bình tao đây cũng không phải người ăn chay!”
“Nhưng mà, quýt kia bán nhanh như vậy, cũng không biết ăn có ngon hay không, ai, đưa cho tao một quả đây!”
Hắn đưa tay, hung dữ nhìn hai cha con ăn mày.
Cô bé nhỏ ôm thật chặt chỗ quýt trong ngực, hoảng sợ nhìn về phía hắn.
Thế nhưng An Điền Dã nào có quản nhiều như vậy, hắn trực tiếp giật lấy túi quýt trong ngực cô bé, vẻ mặt hung ác: “Nói mà không biết ngoan ngoãn làm theo đi à? Thật đúng là!”
Hắn vừa chửi rủa vừa xoay người bỏ đi.
Cô bé nhỏ bị dọa tới khóc lớn.
Người cha ăn mày kiên nhẫn dỗ dành cô bé một lúc lâu, cô bé mới nín khóc.
Cô bé nhỏ ngẩng đầu lên, vẫn còn thút thít, hỏi cha mình: “Cha, vì sao chúng ta phải nghe lời người kia, chú ta chính là người xấu!”
Sắc mặt người cha ăn mày có chút bất đắc dĩ, hắn trả lời con gái: “Nghe lời chú đó, nửa tháng sau chúng ta sẽ không cần phải đi ăn xin nữa!”
“Thế thì chúng ta sẽ phải làm chuyện xấu sao?”
Người cha ăn mày thở dài: “Là cha đang làm chuyện xấu, không phải là con, Điềm Điềm của chúng là là đứa trẻ thiện lương nhất trên đời này, sẽ không bao giờ làm chuyện xấu.”
Điềm Điềm ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào cha mình: “Điềm Điềm không muốn làm chuyện xấu.”
Người cha ăn mày nhẹ gật đầu: “Ừm, đi thôi, cha dẫn con đi ăn đồ ăn ngon.”
Hắn dắt tay Điềm Điềm, đi tới quán cơm nhỏ gần đó.
Nếu như cẩn thận nhìn cách đi đứng của người cha này, thì có thể thấy hắn bị cà thọt.
Hắn nắm chặt chút tiền trong tay, chật vật dắt con gái đi về phía trước…
…
Mấy người nhà Lục Lập Hành đã tới quán cơm nhỏ.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy một thanh niên cùng hai ông chú lớn tuổi và một cô vợ nhỏ xinh đẹp đi tới thì lập tức hai mắt tỏa sáng.
“Mời tới bên này, mời tới bên này!”
Lúc này, Tôn Tiểu Lợi đang bưng đồ ăn đi ra bên ngoài. Vừa trông thấy Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh, hắn rốt cuộc không đi được nữa.
Trời ạ, đây không phải là nàng dâu của vị huynh đệ kia đấy chứ? Cũng quá xinh đẹp rồi đi?
Trong lúc hắn đang ngẩn người suy nghĩ thì nghe Lục Lập Hành nói: “Vợ tôi muốn ăn bánh ngô nướng, thật ngại quá, tôi muốn mượn nhà bếp của mọi người một chút!”
“Được được, không thành vấn đề.”
Nhân viên phục vụ này đã nghe về kĩ thuật nấu nướng của vị khách trước mặt này từ buổi trưa, nếu vị khách này đã muốn tự làm cơm, hắn đương nhiên sẽ không ngăn cản.
Thế là, nhân viên phục vụ đã nhanh chóng vào bếp thông báo với Tôn Đại Lợi.
Ai ngờ vừa mới đi vào bếp, hắn đã nghe thấy Tôn Tiểu Lợi lớn tiếng nói với anh trai: “Anh trai, em muốn học nấu cơm! Em tương lai muốn cưới một nàng dâu thật xinh đẹp, sau đó em sẽ nấu cơm cho cô ấy ăn!”
Nhân viên phục vụ: ???
Người này lại đột nhiên trúng gió gì rồi?
Tôn Đại Lợi nghe xong cũng ngây người.
“Muốn học thì học, lớn tiếng như vậy làm gì?"
“Em…”
Tôn Tiểu Lợi không biết hình dung tâm tình kích động của mình như thế nào.
Hắn cảm thấy chỉ cần mình học nấu cơm xong là sẽ có được một cô dâu xinh đẹp mỹ miều ở bên cạnh. Cô ấy sẽ nằm trong ngực mình, thậm chí ở trên giường mình…
Khụ khụ.
Tóm lại, còn có thể sinh cho mình một đứa nhỏ thật xinh đẹp.
Quá có lời!
Nhân viên phục vụ thấy thế chỉ biết bất đắc dĩ ngắt cuộc trò chuyện của hai anh em: “Được rồi hai anh trai, gác qua chuyện này một bên, cậu thanh niên buổi trưa kia lại tới rồi, cậu ấy muốn làm bánh ngô nướng!”
“Ồ? Lại tới rồi sao?” Tôn Đại Lợi hơi bất ngờ hỏi: “Mang theo nàng dâu tới sao?”
“Đúng vậy ạ!”
“Thảo nào!”
Tôn Đại Lợi nhìn thoáng qua Tôn Tiểu Lợi. Thằng nhóc này, đúng là mới biết yêu mà! Có điều, có chút động lực cũng tốt, học hành cũng nhanh hơn.
“Vậy để cậu ấy vào đi? Cậu ấy có gọi món gì khác không? Vừa vặn để tôi dạy Tiểu Lợi một chút.”
“Có!” Nhân viên phục vụ gật đầu: “Nhưng mà cậu ấy nói những món khác cậu ấy cũng sẽ tự mình làm, không cần nhờ đến anh.”
Tay Tôn Đại Lợi khựng lại…
------
Dịch: MBMH Translate