Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 240 - Chương 240 - Những Người Kia, Nơi Đó Có Người Đẹp Mắt A

Chương 240 - Những Người Kia, Nơi Đó Có Người Đẹp Mắt A
Chương 240 - Những Người Kia, Nơi Đó Có Người Đẹp Mắt A

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tôn Đại Lợi liền thay đổi.

Nhân viên phục vụ thấy thế liền nói: “Cũng không phải vậy, chỉ là gần đây việc buôn bán không được thuận lợi lắm, không hiểu sao mọi người lại không lui tới đây nữa? thật ra chỗ chúng tôi còn một đầu bếp khác, nhưng trước đó không lâu nói là xin nghỉ phép có chuyện gì đó, tôi nghĩ người đầu bếp đó chắc hẳn cũng sẽ không quay trở lại nữa! Ông chủ nói để tôi và Tôn Tiểu Lợi chống đỡ trước, tôi cảm thấy chắc cũng không chống đỡ được bao lâu, tiệm cơm này, có lẽ sắp phải đóng cửa rồi đi?”

Vẻ mặt mấy người làm tại quán có chút cô đơn.

Cuối cùng, vẫn là Tôn Đại Lợi phá vỡ trầm mặc: “Ha ha, không sao cả, trước khi đóng cửa quán tôi còn có thể gặp được một bậc thầy nấu ăn như sư phụ Lục đây, tôi coi như cũng đã thoả mãn rồi! Điều này đã đủ để chứng minh tôi nấu nướng rất tốt rồi, tôi cũng không có lời gì oán giận nữa!”

Tâm thái Tôn Đại Lợi ngược lại lại rất tốt.

Lục Lập Hành chỉ chỉ vào chiếc ghế bên cạnh bàn: “Mọi người ngồi xuống cùng ăn với chúng tôi đi, yên tâm, tôi sẽ không khiếu nại mọi người với ông chủ đâu, mau ngồi xuống nếm thử tài nghệ của tôi đi!”

Ba người hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng, vẫn là Tôn Đại Lợi dẫn đầu ngồi xuống: “Được, cùng ăn thì cùng ăn, chúng tôi lại không mất tiền!”

Nhân viên phục vụ và Tôn Tiểu Lợi thấy thế cũng đều ngồi xuống cùng.

“Hôm nay bọn tôi làm chủ, sẽ giảm giá cho cậu Lục.”

Bữa cơm này mọi người đều ăn vô cùng vui vẻ.

Ăn xong, Lục Lập Hành trả tiền, sau đó dẫn theo Cố Vãn Thanh cùng Lục Kiến Quân, Lục Kiến Châu đi tới khách sạn.

Quán cơm nhỏ này cách khách sạn cũng không xa. Muốn qua đó phải đi qua một con sông nhỏ, hai bên bờ sông này đã bị người ta tu sửa thành công viên, ở trong đó đang có rất nhiều ông bà cụ đang tập thể dục.

Lục Kiến Quân và Lục Kiến Châu vừa đi vừa cảm khái: “Cuộc sống của người già trong thành phố thật tốt mà!”

“Anh nhìn kìa, bên kia còn đang hát hí kịch đấy!”

“Cả ở chỗ đó nữa, bên đó đang khiêu vũ.”

“Ha ha, chơi mạt chược, đánh cờ, đánh bài, dắt chó, sống như vậy quả thực rất tốt nha!”

Hai người không nhịn được hâm mộ.

Đến khi mấy người lên núi.

Lên núi kiếm ăn, lao động cả một đời cho đến khi chết. Suy nghĩ kĩ một chút, mấy năm tuổi thơ kia đại khái chính là thời điểm hạnh phúc nhất trong cuộc sống. Khi đó, cha mẹ vẫn còn, anh chị em trong nhà cũng đều chưa lớn. Bọn họ được trưởng bối trong nhà nuôi nấng chăm lo, cùng anh chị em mình leo núi xuống sông, vui vẻ chơi đùa.

Nhưng về sau, bọn họ trưởng thành, cưới vợ sinh con. Sau đó lại bắt đầu tái diễn lại cuộc sống của cha mẹ mình trước đây. Trồng trọt, lên núi kiếm ăn, ra ngoài khổ lao.

Ngày qua ngày, năm qua năm.

Lưng còng xuống, tóc bạc trắng đầu.

Chờ tới khi già rồi, con của bọn họ cũng đã có con, nhưng bọn họ vẫn muốn vì con cái mình mà nỗ lực, cho tới khi chết.

Nếu như không vào thành phố, không nhìn cuộc sống của những người khác, bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết có những người còn có thể thanh nhàn dưỡng lão như vậy.

Lục Lập Hành nghe hai người thảo luận, không nhịn được bật cười: “Cha, chú Kiến Quân, chờ tới khi hai người già rồi cũng vào trong thành phố ở đi, muốn làm gì thì làm cái đó, con nuôi hai người.”

Hắn trọng sinh trở về chính là để cha mẹ an khang, vợ mình hạnh phúc, con cái sung sướng.

“Ha ha, vậy thì không cần, chúng ta không có cái số kia!’ Lục Kiến Châu lập tức từ chối.

Lục Kiến Quân cũng nói: “Tiểu Hành, lời này của cháu đã đủ khiến cha cháu vui vẻ chết rồi, ha ha, thế nhưng mà, cháu nhìn cha cháu với chú này, mệt nhọc đã quen, nhìn người ta an nhà như vậy, mặc dù hâm mộ thì hâm mộ thật, mà hai người chúng ta cũng không ngồi yên một chỗ mãi được, một khi thực sự rảnh rỗi, có lẽ chính bản thân cũng không chịu nổi, cho nên là nên bận rộn thì vẫn cứ bận rộn đi!”

Lục Lập Hành cười nói: “Vậy ngẫu nhiên đi chơi cũng được.”

“Thế này thì được, cái này rất tốt, bây giờ chúng ta cố gắng nỗ lực, về già liền đi chơi!”

“Được!”

Hai ông già bắt đầu lập kế hoạch cho nửa đời sau của mình.

Lục Lập Hành thì bước nhanh đuổi theo Cố Vãn Thanh: “Em đi nhanh như vậy làm gì?”

“A? Không, em đang xem!”

“Xem cái gì?” Lục Lập Hành hiếu kì nhìn sang.

Chỉ nhìn thấy phía trước đang có một trận bóng rổ diễn ra.

Trong sân bóng ra có mấy cậu thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi đang chơi bóng rổ. Bên cạnh cũng có một đoàn người toàn những thanh niên khoảng tầm tuổi bọn họ.

Cố Vãn Thanh chăm chú xem đến mắt cũng không nháy

Lục Lập Hành càng xem càng thấy lạ. Đang có chuyện gì xảy ra vậy? Vãn Thanh thích những người đàn ông kia sao?

Cũng đúng, đều nói đàn ông lúc chơi bóng rổ là đẹp trai nhất mà!

Trong những phim thần tượng kia, sân bóng rổ cũng là nơi khiến người ta sinh ra nhiều ảo tưởng mê muội với đàn ông.

Cố Vãn Thanh cũng không lớn tuổi lắm, đương nhiên sẽ chú ý đến những thứ đẹp đẽ.

Nhưng mà, Lục Lập Hành lại cảm thấy trong lòng khó chịu.

Hắn bước nhanh đi tới trước mặt Cố Vãn Thanh, chặn lại tầm mắt của cô: “Đừng nhìn nữa, Vãn Thanh.”

Cố Vãn Thanh vội vàng bảo hắn tránh sang một bên: “Anh cản trở tầm mắt của em rồi!~”

Lục Lập Hành: …

“Khụ.” Hắn ho nhẹ một tiếng: “Vãn Thanh, nếu như em thích nhìn cơ bắp thì, thật ra… Anh…”

Nói rồi, Lục Lập Hành giơ cánh tay lên, cố ý bảo Cố Vãn Thanh hãy nhìn đi.

Cố Vãn Thanh sốt ruột nói: “Lục Lập Hành, anh làm cái gì vậy? Em là đang xem kiểu dáng quần áo bọn họ mặc, em không biết bây giờ đang thịnh hành kiểu nào, ngày mai em muốn đi mua quần áo cho anh mà, anh quên rồi sao?”

Lục Lập Hành sửng sốt, sau đó lập tức nở nụ cười: “À… Anh còn tưởng rằng…”

Anh sẽ không cho là em đang nhìn cơ thể bọn họ đấy chứ? Những người kia, sao có thể đẹp hơn anh được!”

Tâm tình Lục Lập Hành tức khắc vui vẻ.

Hắn đi tới bên cạnh Cố Vãn Thanh, cười nói: “Tới, khen thêm một lần nữa đi!”

“A?”

“Ý anh là, em vừa mới nói ai đẹp mắt cơ?”

“Aiz…”

Cố Vãn Thanh bực tức cúi đầu cười: “Lập Hành, anh thật là trẻ con nha!”

Nói rồi, cô nhanh chóng chạy về phía trước mấy bước.

Hành động này khiến cô bị những người chơi bóng rổ kia lập tức để ý tới. Bọn họ lập tức hít một hơi lạnh: “Mẹ nó, mỹ nữ kìa!”

“Cô ấy thật sự xinh đẹp quá!”

“Thật sao? Không phải chứ, cô ấy có thai rồi?”

Trong mắt mấy người lập tức lộ ra vẻ nuối tiếc: “Ai may mắn như vậy chứ?”

Lục Lập Hành nghe thấy lời này liền sờ sờ mũi một cái. Hắn tiến lên, ôm lấy bả vai Cố Vãn Thanh.

Cố Vãn Thanh bị hành động này làm cho bất ngờ: “Làm sao vậy?”

Lục Lập Hành dứt khoát trực tiếp ngăn cản tầm mắt của cô: “Không có chuyện gì, sợ em mệt thôi.”

“A, em không mệt.”

Cố Vãn Thanh mặc dù nói vậy, nhưng cũng không có ý đẩy Lục Lập Hành ra.

Những người chơi bóng rổ kia lại càng tỏ ra nuối tiếc.

“Vừa rồi còn nói là con cóc nào may mắn, nhưng nhìn anh trai kia, quả thật rất xứng đấy!”

“Nói gì vậy, nhìn chúng ta cũng không thua chút nào mà!”

Lục Lập Hành buồn cười nhìn đám người này.

Nếu như là ở kiếp trước, hắn nhất định sẽ cảm thấy hành động bây giờ của mình là mười phần ngây thơ. Nhưng bây giờ, hắn lại có chút vui vẻ.

Lục Lập Hành không nhịn được cúi đầu, nhìn Cố Vãn Thanh trong ngực mình: “Vãn Thanh, thấy không, bọn họ đều đang nói anh rất đẹp trai đấy!”

Cố Vãn Thanh yên lặng trừng mắt liếc Lục Lập Hành một cái.

Cúi đầu, cô yếu ớt cười: “Được rồi, được rồi, ngày mai sẽ mua cho anh nhiều thêm hai bộ quần áo!”

“Được nha~”

Lục Lập Hành liền mười phần chờ mong đến ngày mai…

Gần chợ nông dân.

Một bóng người nho nhỏ đang ngồi trước cửa tiệm, nghiêm túc ăn mì.

Mì cô ăn là mì rau xanh với trứng gà.

Cách cô không xa là một người nhìn như người ăn xin, đang gặm màn thầu nhìn cô cười.

Điềm Điềm ăn một miếng mì, ngẩng đầu lên nhìn cha mình: “Ba ba, món này ăn thật ngon, ba ba cũng mau tới ăn đi?”

Người đàn ông khoát tay nói:” Điềm Điềm ăn đi, ba ba không ăn đâu, con yên tâm, chờ qua mấy ngày nữa, ba ba sẽ cùng ngồi ăn với con.”

“Vâng ạ~”

Điềm Điềm nhẹ nhàng gật đầu một cái, vui vẻ tiếp tục ăn.

Cô bé ăn đến một tẹo nước mì cũng không sót lại chút nào….

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment