Ngày hôm sau.
Ăn xong bữa sáng, Cố Vãn Thanh không chờ nổi nữa đã kéo Lục Lập Hành đứng lên: “Đi thôi, chúng ta đi dạo phố!”
Nghe nói ở gần chợ nông dân huyện thành Song Thành này có một con phố đi bộ rất dài, đây là nơi các cô gái yêu thích nhất. Từ trước tới nay Cố Vãn Thanh chưa từng đến đây bao giờ.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ nói: “Được, đi thôi.”
Nếu như là lúc trước, hắn chắc chắn sẽ giống với phần lớn những người đàn ông khác, không thích đi dạo phố. Nhưng bây giờ, hắn phát hiện chỉ cần đối phương trở thành người trên đầu quả tim của mình thì muốn hắn làm gì cũng được.
Cố Vãn Thanh lôi kéo Lục Lập Hành đi tới phòng của hai người Lục Kiến Quân, vốn muốn gọi hai người cùng đi. Nhưng hai ông lại nói không muốn quấy rầy bọn họ, hơn nữa, bọn họ vẫn muốn tới chỗ gần bờ sông nhỏ đã đi qua hôm qua hơn, tới nghe kịch với mấy ông bà già ở đó.
Phải biết rằng ở thôn Lục gia chỉ có thời điểm cuối năm mới có người hát kịch, múa sư tử và gánh xiếc diễn. Ch nên có thể nghe hí kịch vào thời điểm này có thể coi là một chuyện đặc biệt đáng mừng.
Lục Lập Hành cũng không ép hai người, cùng Cố Vãn Thanh rời đi.
Sáng sớm, ngoài đường phố có hơi se lạnh, cũng cho thấy mùa đông đã sắp kéo tới.
Cố Vãn Thành chà xát hai tay lại với nhau, sau đó quay đầu nhìn Lục Lập Hành: “Anh có lạnh không?”
Lục Lập Hành có chút buồn cười nhìn cô, sau đó kéo tay cô lại, bỏ vào trong túi áo mình: “Như này liền không lạnh nữa!”
Những người xung quanh lập tức quăng tới ánh mắt hâm mộ:
“Ha ha, trai tài gái sắc kìa!”
“Thật là đẹp đôi mà!”
“Xem họ ân ái tới mức nào kìa!”
Cố Vãn Thanh cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên nhìn người, gương mặt ửng hồng một mảnh.
Một hồi lâu sau, hai người mới đi tới phố đi bộ.
Có điều bây giờ mới chín giờ, những cửa hàng trên đường chỉ vừa mới mở cửa.
Một vị đại tỷ nhìn thấy hai người, vui vẻ mời chào: “Nha, cô vợ nhỏ thật xinh đẹp mà, cậu trai, cậu đến mua quần áo cho nàng dâu à? Tới tới tới, quần áo chỗ đại tỷ rất đẹp mắt, kiểu dáng mới lạ, chắc chắn vợ cậu sẽ thích!”
Cố Vãn Thanh nghe vậy thì vội vàng ngẩng đầu lên nói: “Không phải, là em mua cho anh ấy!”
Hôm nay cô đã thề rằng dù có thế nào thì cũng nhất định phải mua được quần áo cho Lục Lập Hành. Không thể bị Lục Lập Hành kéo đi chệch đường được.
“Ha ha, thật sao? Quần áo nam chị cũng có, cậu trai nhà em mặc vào chắc chắn sẽ càng thêm soái khí, có muốn vào xem một chút không?”
Cố Vãn Thành lúc này mới gật đầu: “Vậy được ạ!”
Lục Lập Hành chỉ một đường yên lặng đi theo.
Vào cửa, Cố Vãn Thanh liền đi tìm quần áo cho nam.
Cửa hàng này rất lớn, quần áo cũng rất nhiều, cô mới tìm một chút đã thấy hoa cả mắt, hết cảm thấy món này đẹp mắt, lại thấy món kia nhìn cũng rất đẹp.
Một hồi lâu sau, cô mới lựa ra được hai bộ từ trong đống quần áo treo trên giá. Nhưng lúc quay lại lại chẳng thấy Lục Lập Hành đâu.
Cố Vãn Thanh nhanh chóng trở ra, gọi Lục Lập Hành: “Lập Hành?”
“Ở chỗ này!” Giọng nói Lục Lập Hành liền vang lên từ một chỗ cách đó không xa.
Cố Vãn Thanh nghe vậy liền nhìn sang. Chỉ thấy Lục Lập Hành đang đứng trước quầy hàng bày những bộ quần áo nữ rất đẹp mắt. Trong tay hắn cũng cầm hai bộ, là một chiếc áo len và áo bông nhìn rất xinh đẹp.
Cố Vãn Thanh bước nhanh tới chỗ hắn: “Anh ở chỗ này làm gì? Không phải đã nói sẽ mua quần áo cho anh rồi sao!”
Lục Lập Hành nhẹ gật đầu: “Ừm, không phải em đang chọn đó sao? Chọn xong chưa?”
“Ừm, xong rồi!” Cố Vãn Thanh vừa nói vừa đắc ý đưa hai bộ quần áo trong tay cho Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành nhận lấy quần áo, trái xem phải xem một lượt: “Ừm, không tệ!”
“Đó, em cũng cảm thấy rất đẹp mắt, anh nhanh đi thử một chút đi.”
“Được!” Lục Lập Hành đáp, sau đó đưa quần áo nữ đang cầm trong tay cho Cố Vãn Thanh: “Em cũng đi thử chút đi.”
“Em không đi, em đã có quần áo rồi!”
Cô không thể mua thêm được nữa, mấy ngày nay cô đã mua rất nhiều quần áo rồi, ngược lại, đồ của Lục Lập Hành lại chẳng mua được mấy.
“Quần áo của em kia là quần áo mùa thu, mùa đông vẫn còn chưa có đâu, một thời gian ngắn nữa là tuyết sẽ rơi rồi!”
“Em biết, dù vậy thì em cũng không thiếu quần áo!”
Thấy Cố Vãn Thanh cố chấp như vậy, Lục Lập Hành liền đưa ra mấy bộ quần áo nam trong tay mình, nói: “Em không đi, anh cũng không đi!”
“Anh…”
Lục Lập Hành chơi xấu, Cố Vãn Thanh liền bực tức lên.
Bà chủ cửa hàng ở bên cạnh thấy vậy liền vội vàng đứng giữa giảng hoà: “Nhìn xem hai vợ chồng nhỏ ân ái này, cả hai đều thử một chút đi, thử cũng không mất tiền, đẹp mắt thì mua, tôi sẽ giảm giá cho hai người! Rất rẻ thôi!”
Lục Lập Hành cũng tiếp lời: “Đúng đấy Vãn Thanh, thử quần áo lại không mất tiền, đi thử đi.”
Cố Vãn Thanh đành phải xoắn xuýt gật đầu: “Được, để em đi thử vậy!”
Chỉ cần Lục Lập Hành sẵn sàng tử đồ, cô cũng sẽ đi thử cùng. Thử đồ xong cô không mua là được, như vậy sẽ không xài tiền bừa bãi. Cố Vãn Thanh nghĩ như vậy.
Lục Lập Hành nhìn Cố Vãn Thanh đi vào phòng thử đồ, sau đó chỉ vào hai bộ quần áo mình vừa chọn cho Cố Vãn Thanh, quay đầu hỏi bà chủ cửa hàng: “Bà chủ, hai bộ quần áo này bao nhiêu tiền?”
“Áo bông mười lăm đồng, áo len mười đồng, vợ cậu xinh đẹp như vậy, còn đang mang thai, tôi lấy cậu hai mươi đồng cả hai cái thôi!”
“Được, vậy em sẽ mua, em sẽ trả tiền hai bộ này cho chị trước, còn quần áo của em thì lát nữa vợ em sẽ trả!”
Bà chủ nghe xong hơi sững sờ: “Cậu không đợi cô ấy thử xem thế nào xong rồi mới mua sao?”
“Không cần đâu, thân hình của cô ấy thế nào em biết mà, bộ quần áo kia là em dựa theo sở thích của cô ấy để chọn, chắc chắn là đẹp mắt! Bằng không thì lát nữa cô ấy đi ra sẽ không cho em mua mất!”
“Được, vậy được thôi!”
Bà chủ cửa hàng nghe xong lời này, nhịn không được nở nụ cười: “Hai vợ chồng nhỏ bọn em thật đúng là yêu nhau mà, nhanh đi, em cũng đi thử chút đi!”
“Được ạ!” Lục Lập Hành đưa tiền cho bà chủ xong mới đi vào một gian phòng thử quần áo khác.
Chờ tới khi hắn đi ra thì Cố Vãn Thanh đã mặc quần áo tử tế chờ bên ngoài rồi.
Nhìn thấy Lục Lập Hành, cô hơi sững người.
Bộ trang phục cô chọn cho Lục Lập Hành là một bộ trang phục thường ngày.
Hôm qua lúc đi bên bờ sông, nhìn thấy nhóm thanh niên cao to kia, cô bỗng cảm thấy dễ thương lạ thường. Lúc đó cô đã nghĩ rằng Lục Lập Hành mặc vào quần áo kiểu dáng giống vậy chắc chắn sẽ còn đẹp trai hơn bọn họ nhiều.
Không nghĩ tới, quả nhiên là như vậy, sáng chói đến mức cô sắp không mở mắt nổi rồi.
Lục Lập Hành thấy cô ngây người, buồn cười nhéo nhéo mũi cô một cái: “Làm gì vậy? Phát ngốc gì đấy?”
Cố Vãn Thanh lúc này mới lấy lại tinh thần: “Anh mặt bộ quần áo này thật là đẹp trai!”
“Thật sao?”
“Ừm!” Cố Vãn Thanh dùng sức gật đầu, mạnh mẽ khẳng định.
Lục Lập Hành cười nói: “Vậy thì mua!”
“Được, mua!”
Cố Vãn Thanh không chút do dự xoay người đi trả tiền. Trong lòng cô lúc này còn đang mừng thầm, Lục Lập Hành thế mà không đánh giá gì về bộ quần áo cô đang mặc thử, vậy xem ra, cô mặc bộ quần áo này cũng không dễ nhìn. Thật tốt, như vậy sẽ không cần phải lãng phí tiền. Tiết kiệm tiền, lát nữa có thể mua cho Lục Lập Hành nhiều quần áo một chút.
“Bà chủ, tính tiền!”
“Được thôi!” Bà chủ cửa hàng vui vẻ nhận lấy tiền.
Cố Vãn Thanh cũng vui vẻ đi thay quần áo trên người mình, mặc lại đồ của mình, sau đó nói: “Lập Hành, chúng ta sang chỗ khác tiếp tục dạo chơi nhé?”
“Ừm, đi.”
Thấy Lục Lập Hành đồng ý, cô liền vui vẻ đi tới trước mặt bà chủ cửa hàng, cầm lấy túi quần áo bà chủ cửa hàng đưa cho.
Khi nhìn thấy quần áo bên trong, cô liền khó hiểu hỏi lại: “Bà chủ, chị có đưa nhầm không vậy?”
------
Dịch: MBMH Translate