Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 242 - Chương 242 - Gặp Lại Cô Bé Điềm Điềm

Chương 242 - Gặp Lại Cô Bé Điềm Điềm
Chương 242 - Gặp Lại Cô Bé Điềm Điềm

Quần áo trong túi thế mà còn có cả hai bộ quần áo cô vừa mới thử, đều là đồ mới cả, túi bọc còn chưa bóc ra.

“Ha ha, không đưa nhầm đâu, vốn là như vậy mà!”

“Nhưng mà hai bộ này em chưa trả tiền mà!” Cố Vãn Thanh nói, lấy ra hai bộ quần áo nữ kia.

Bà chủ cửa hàng vui tươi hớn hở cười: “Trả tiền rồi, sao lại chưa trả?”

“Em không có…”

“Có người trả cho em rồi. Cầm đi cô gái, em mặc bộ này nhìn rất đẹp đấy!”

Cố Vãn Thanh nghe xong lời này liền quay đầu lại nhìn Lục Lập Hành: “Anh… Không phải em đã nói em không mua rồi sao? Sao anh lại như vậy?”

Thảo nào vừa nãy lúc anh ấy đi ra hoàn toàn không đề cập tới quần áo cô thử, hoá ra lại đợi ở chỗ này!

“Không được, em muốn trả lại bộ này, em đã nói là không mua quần áo rồi mà!”

“Vậy không được, nếu như em trả lại, thì đồ của anh anh cũng trả lại!” Lục Lập Hành thấy cô cố chấp như vậy, không thể làm gì khác đành nói.

“Thế nhưng mà…”

“Đừng nhưng nhị gì nữa, đi thôi, chúng ta còn phải đi mua quần áo cho cha mẹ, Thiên Thiên, anh chị trong nhà nữa đấy, thời gian không chờ đợi một ai, buổi chiều còn phải về núi nữa!”

Cố Vãn Thanh đành phải gật đầu: “Vậy được. Nhưng mà bây giờ đã mua nhiều thế rồi, lát nữa không thể tiếp tục mua quần áo cho em nữa!”

“Được, không mua nữa.” Lục Lập Hành một lời đáp ứng.

Cố Vãn Thanh lúc này mới đi theo hắn ra cửa.

Phố đi bộ rất dài, lúc này cũng không có nhiều người.

Cố Vãn Thanh đi một hồi, đột nhiên nghe thấy cách đó không xa có người “Ai nha” một tiếng!

Cô liền theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang.

Nhìn quanh một hồi, cô liền phát hiện có một đám trẻ con đang vây quanh đánh một cô bé. Cô bé này đang ôm thật chặt một chiếc bánh bao, nước mắt rưng rưng: “Điềm Điềm không có trộm, đây là dì Vương cho Điềm Điềm! Mấy người không được đánh Điềm Điềm, oa oa, không được đánh Điềm Điềm! Bánh bao này là cho ba ba ăn, ba ba vẫn chưa ăn bánh bao, không thể cho mấy người được!”

Tiếng khóc của cô bé bị vô số tiếng mắng chửi của đám trẻ con lấp đi mất:

“Cái gì mà dì Vương cho mày, rõ ràng là mày ăn cướp!”

“Ba ba mày thường xuyên giật đồ người khác, mày chắc chắn cũng như vậy!”

“Giao bánh bao ra mau, nếu không sẽ đánh chết mày!”

Cô bé bị đánh kia gắt gao cắn chặt răng, âm thanh nghẹn ngào trong cổ họng trào ra, nhưng cô bé lại hoàn toàn không có ý định buông tay.

Cố Vãn Thanh vẻ mặt cứng đờ: “Lập Hành!”

Cô bé bị vây đánh kia chính là cô bé ăn xin đã xin quýt ở quầy hàng của bọn họ ngày hôm trước.

Lục Lập Hành cũng nhìn thấy một màn này. Mấy đứa nhỏ đánh người kia xem ra lớn hơn cô bé đó vài tuổi. Nhưng dù vậy thì cũng không phải cái cớ để đánh người khác.

Lục Lập Hành lạnh mặt đi tới: “Mấy đứa đang làm gì?”

Giọng nói này doạ đám nhỏ sợ đến gần chết.

Mấy đứa thoáng liếc mắt nhìn Lục Lập Hành, sau đó nhanh chóng xoay người chạy đi: “Đi mau!”

Chờ tới lúc Cố Vãn Thanh đến bên cạnh cô bé kia thì toàn thân cô bé đã đang khẽ run, nhưng lại vẫn ôm chặt chiếc bánh bao trong ngực như cũ: “Điềm Điềm không có trộm, Điềm Điềm cũng không ăn cướp, đây là dì Vương cho Điềm Điềm, tại sao mấy người lại không tin Điềm Điềm chứ!

Điềm Điềm không phải người xấu, ba ba nói, Điềm Điềm không thể làm người xấu được!

Ba ba, ba ba đã tiêu chảy cả một buổi tối rồi! Không có cơm ăn!

Ba ba, ba ba sẽ chết mất, oa oa oa…

Điềm Điềm không thể không có ba ba được.”

Cô bé quật cường nói đi nói lại mấy câu này liên tục, Cố Vãn Thanh nghe mà nước mắt trào ra.

Cô cẩn thận từng li từng tí khẽ chạm vào người cô bé kia: “Điềm Điềm nói thật đúng không? Chúng ta biết ba ba Điềm Điềm không phải người xấu.

Điềm Điềm cũng không phải người xấu, bọn họ đã đi rồi, không có chuyện gì nữa, Điềm Điềm có thể mang bánh bao trở về cho ba ba ăn được rồi.”

Lục Lập Hành nhìn thấy vậy, đặt tay lên bờ vai Cố Vãn Thanh an ủi cô, muốn nói cho cô biết rằng, có hắn ở đây.

Cố Vãn Thanh lúc này mới cảm thấy trong lòng được an ủi một chút.

“Điềm Điềm, đừng sợ, có chị ở đây, bọn họ sẽ không làm tổn thương Điềm Điềm nữa.”

Có lẽ là vì giọng nói Cố Vãn Thanh quá dịu dàng, Điềm Điềm cuối cùng mới hơi ngẩng đầu lên nhìn.

Cô bé thấy Cố Vãn Thanh trước mặt, liền dùng sức lau nước mắt, nói: “Chị nói thật sao?”

“Ừm, là thật. Ba ba của Điềm Điềm sinh bệnh rồi sao?”

Điềm Điềm nhẹ gật đầu.

Lục Hành mới nhớ tới người ăn mày hôm qua, chân của người đó hình như không tốt, lại còn một mình nuôi con.

Cố Vãn Thanh cũng vô cùng đau lòng. Cô nhìn sang Lục Lập Hành, thấy Lục Lập Hành nhẹ gật đầu, cô liền lấy ba đồng tiền trong túi ra đưa cho Điềm Điềm: “Chị cho em này, mau cầm đi mua thuốc cho ba ba nhé.”

Điềm Điềm mở lớn hai mắt, nhìn Cố Vãn Thanh: “Đây là cho Điềm Điềm sao?”

Điềm Điềm cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.

Lục Lập Hành liền nhẹ gật đầu: “Ừm, cho em. Cầm đi mua thuốc cho cha, mua bánh bao cho cha đi nhé, khi nào cha em khoẻ rồi, sẽ dẫn em đi ăn đồ ăn ngon.”

Nghe những lời này, Điềm Điềm vui vẻ nở nụ cười: “Đa tạ chị gái, nhưng mà ba ba nói, Điềm Điềm không được nhận tiền của người lạ.”

Nghe xong, mắt Cố Vãn Thanh lại ướt át. Anh trai ăn mày kia, mặc dù hàng ngày phải chìa tay ra xin cơm, nhưng lại giáo dục cô bé này vô cùng tốt.

“Không sao cả, đây là chị cho Điềm Điềm mượn, khi nào Điềm Điềm lớn rồi, nhớ trả lại cho chị là được.”

Điềm Điềm nghe xong câu này mới dùng sức gật đầu: “Vâng ạ, cảm ơn chị, Điềm Điềm nhất định sẽ trả lại tiền cho chị.”

“Ừ, ừ!”

Điềm Điềm vui mừng nhận lấy tiền, ôm bánh bao chạy đi.

“Ba ba, Điềm Điềm có tiền rồi ~ Điềm Điềm cũng có bánh bao cho ba ba ăn nữa ~”

Cách rất xa rồi nhưng Cố Vãn Thanh vẫn có thể nghe thấy âm thanh vui vẻ của Điềm Điềm.

Cô đứng lên, nhìn Điềm Điềm dần chạy xa.

Lục Lập Hành tới gần, ôm lấy bờ vai của cô, nói: “Đi thôi, chúng ta tiếp tục dạo phố!”

“Ừm, đi thôi!”

Sau đó, hai người tiếp tục đi dạo phố rất lâu.

Cố Vãn Thanh mua cho Lục Lập Hành rất nhiều quần áo. Đương nhiên, Lục Lập Hành cũng dùng đủ mọi cách mua cho Cố Vãn Thanh rất nhiều quần áo, hơn nữa luôn dùng những lý do Cố Vãn Thanh không cách nào phản bác được. Cố Vãn Thanh không có cách nào, đành phải tiếp nhận.

Đợi đến khi mua xong quần áo cho cả nhà thì trên tay Lục Lập Hành đã đủ túi lớn túi nhỏ.

“Đi thôi, chúng ta về khách sạn đón cha và chú Kiến Quân, cùng nhau ăn cơm sau đó đến nhà ga.”

“Ừ, được.”

Cố Vãn Thanh lần thứ n muốn giúp Lục Lập Hành xách quần áo nhưng đều bị Lục Lập Hành lấy lí do cô đang mang thai để từ chối.

Rơi vào đường cùng, Cố Vãn Thanh đành phải bước nhanh hơn, như vậy có thể giảm bớt thời gian xách đồ cho Lục Lập Hành một chút.

Vốn cho rằng có thể nhanh chóng về đến khách sạn, nhưng hai người thế nào cũng không nghĩ tới, vừa đi ra khỏi phố đi bộ đã chạm mặt người quen.

Là Vương Cường vẻ mặt lo lắng.

Hắn vừa trông thấy hai người liền chạy tới, vội nói: “Cậu Lục, cô Vãn Thanh, hai người đi dạo xong rồi sao? Chợ nông dân bên kia xảy ra chuyện rồi! Tôi đi tìm hai người cả một vòng, chú Lục nói hai người ở bên này, may mà tìm được hai người!”

Lục Lập Hành hơi sững sờ, trong lòng bỗng có một loại dự cảm không rõ: “Làm sao vậy? Có liên quan tới bọn tôi sao?”

Vương Cường nhẹ gật đầu: “Là…”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment