Lục Lập Hành sầm mặt lại: “Anh Vương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chúng ta vừa đi vừa nói!” Vương Cường nhanh chóng đi mở cửa xe, vừa đi vừa nói.
Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh nhìn nhau một cái, sau đó cũng mau chóng đi lên xe.
Vương Cường vừa lái xe vừa giải thích: “Ngay phía trước quầy trái cây của chúng ta đó, có người nói là tới đó xin cơm, sau đó xin được ít quýt ở chỗ chúng ta, ăn xong thì thượng thổ hạ tả, trị không hết, cần cậu đi xử lí!”
“Ăn xin sao?” Cố Vãn Thanh nghi hoặc hỏi lại.
Vương Cường đáp: “Ừm, đã ở chỗ đó được hai mươi phút rồi.”
Cố Vãn Thanh nắm chặt tay, bất an nhìn Lục Lập Hành. Nếu quả thật giống như cô nghĩ, thì không phải cô đã gây ra phiền toái cho Lục Lập Hành rồi sao?
Lục Lập Hành giơ tay, xoa xoa đầu cô, an ủi: “Đừng lo lắng, anh có thể xử lí được!”
“Nhưng mà em…”
“Trước đến đó xem kĩ rồi hẵng nói, không cần lo lắng, em còn đang mang con đấy, con quan trọng hơn.”
Cố Vãn Thanh lúc này mới gật gật đầu, chỉ là trên mặt đã không còn vẻ vui thích như vừa rồi nữa.
Vương Cường tò mò: “Sao vậy? Hai người biết người ăn xin kia sao?”
Lục Lập Hành nhẹ gật đầu: “Có lẽ là vậy!”
Chỗ phố đi bộ bọn họ đi dạo cũng cách chợ nông dân không xa. Chỉ năm phút sau, ba người đã đến nơi.
Lúc này, phía trước quầy hàng của Lục Lập Hành bị người vây chật như nêm cối.
Bọn họ không chen vào được, chỉ đành dừng xe ở bên cạnh, sau đó mới đi xuống xe.
Mà lúc này, một đám người đang xúm lại liên miên lải nhải chỉ trích: “Cái gì? Quýt kia không ăn được sao? Ăn vào tiêu chảy?”
“Nhưng mà hôm qua tôi cũng ăn một quả rồi! Thật sự rất ngon đấy! Tôi còn bảo hôm nay đến đây mua nhiều một chút, mang về cho bọn nhỏ ăn nữa!”
“Đó là vì bà ăn ít, người ăn mày này này, đoán chừng là không có gì trong bụng đã ăn hết cả mười mấy quả rồi! Tôi hôm qua trông thấy, là nàng dâu của cậu bán quýt kia đưa quýt cho hắn ta.”
“Cái này…”
Sắc mặt mọi người nhất thời trở nên hết sức khó coi.
Ở giữa đám người là một người đàn ông đang nằm trên mặt đất. Người này quần áo tả tơi, mặt mũi râu ria xồm xoàm. Nhưng dù vậy cũng có thể nhìn ra sắc mặt hắn đang cực kì tái nhợt, giống như vừa bị ngộ độc thức ăn vậy.
Hắn ôm bụng, trước mặt toàn là bãi nôn.
“Chủ quán đâu? Chủ quán sao vẫn còn chưa tới? Tôi… Tôi sắp chết rồi! Tôi chết rồi, con gái tôi làm sao bây giờ? Nó còn nhỏ như vậy, không, tôi không thể chết được, tôi không thể chết!”
Giọng nói của người ăn mày này mười phần thê thảm, rất nhanh đã khiến những người xung quanh đồng tình theo:
“Vậy phải làm sao bây giờ? Cậu trai kia còn chưa tới nữa, hay là chúng ta báo cảnh sát đi!”
“Đúng vậy, mau báo cảnh sát!”
Đã có người nhanh chóng chạy tới cục cảnh sát gần đó.
Trong đám người không có ai nhìn thấy, phía sau họ, một cô bé đang rụt rè ôm một cái bánh bao. Cô bé muốn chen lên phía trước, nhưng lại không dám!
Buổi sáng hôm nay, ba ba cô bé đã đặc biệt dặn dò rằng bất kể có trông thấy ba ba làm gì cũng không được tới gần ba ba. Chờ chuyện này qua rồi, ba ba sẽ đưa cô bé đi ăn đồ ăn ngon.
Điềm Điềm muốn làm một đứa trẻ ngoan.
Còn Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô bé.
Cố Vãn Thanh vô thức muốn lên tiếng gọi cô bé qua, nhưng lại bị Lục Lập Hành cản lại.
Hắn vẫn chưa xác định được chỗ này đang xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, Điềm Điềm kia mặc dù nói là đáng thương, nhưng dù sao cũng không phải người quen của bọn họ. Hành vi của trẻ con là thứ không thể khống chế được nhất. Không thể để cô bé đó tổn thương đến Vãn Thanh được.
Cố Vãn Thanh thấy vậy đành phải tỉnh táo lại, chỉ là, tâm lạnh đi một nửa.
Nếu như Điềm Điềm đứng chờ ở chỗ đó thì người đang nằm trên mặt đất kia chắc chắn chính là ba ba của Điềm Điềm.
Hôm qua cô hảo tâm giúp đỡ hai người họ, không nghĩ tới hôm nay lại nhận được kết quả thế này.
“Lập Hành, quýt kia…”
“Quýt kia không hề có vấn đề!”
Hắn chưa bao giờ thấy hệ thống có nguyên tắc của mình hố chủ nhân bao giờ cả.
Hơn nữa, có nhiều người ăn quýt như vậy, lại chỉ có một người có vấn đề. Như này cũng quá không khoa học rồi! Nhất định là có người quấy rối.
Người ăn mày này rõ ràng là đang nằm đây ăn vạ! Còn việc đây có phải chủ ý của hắn hay không thì Lục Lập Hành cũng không rõ.
Lục Lập Hành cần đứng ra đối phó với người này, xem xem tình huống thế nào.
Trong đám người, không biết là có ai nhìn thấy ba người Lục Lập Hành trước tiên, vội vàng hô lên: “Người đến, người đến rồi!”
Một tiếng hô lớn này đã lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Bọn họ rất nhanh liền tránh sang một bên nhường đường, nhưng Lục Lập Hành đi tới đâu, tất cả những người đứng chỗ đó đều lùi lại một bước, giống như ba người họ là ôn thần vậy.
Người đàn ông nằm ở giữa đám người lập tức xuất hiện trong tầm mắt ba người Lục Lập Hành.
Vương Cường nhắc nhở: “Tiểu Hành, lát có vấn đề gì thì để tôi tới gánh, tệ nữa thì vẫn còn có ông chủ Hoàng, cậu không cần lo lắng.”
“Vâng, tôi biết rồi!”
Nhưng mà thanh danh quýt này tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề được. Nếu quả thật nó bị mọi người đồn là có đọc, thì chẳng những kế hoạch mở cửa hàng của hắn bị ngâm nước nóng, chỉ sợ ngay cả xưởng đóng hộp của Hoàng Thiên Lương cũng bị ảnh hưởng. Dù sao thì quýt của xưởng đóng hộp cũng đều là do hắn cung cấp.
Mua giá cao như vậy, đến lúc đó lại không bán được thì tổn thất đương nhiên sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Trông thấy Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành, người ăn mày kia hốt hoảng cụp mắt xuống, giống như không dám nhìn bọn họ vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã một lần nữa ngẩng mặt lên, chỉ về phía Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh: “Có… Có độc, khụ khụ. Mấy người hại người…”
Giọng nói của người ăn mày mười phần suy yếu, bộ dáng kia nhìn đúng là mười phần đáng thương.
Một bên khác, Điềm Điềm trông thấy Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành thì vẻ mặt cứng đờ. Hai anh chị này trùng hợp chính là hai anh chị vừa cho mình tiền.
Điềm Điềm giơ tay lên, tiền vẫn còn nằm trong tay mình.
Ba ba trúng độc là vì hai người họ sao?
Nhưng mà, họ chính là ân nhân của Điềm Điềm mà!
Trong đầu Điềm Điềm bây giờ loạn thành một bầy. Cô bé không biết rốt cuộc nên làm sao bây giờ.
Lục Lập Hành nhìn người ăn mày, đôi mắt ngày càng sâu: “Anh trai, tình huống này của anh phải mau chóng đi bệnh viện mới được.”
Bãi nôn trên đất không phải là giả. Mấy người ăn vạ ngoài đường bây giờ đều không muốn sống như vậy sao?
Người ăn mày ho nhẹ một tiếng: “Không, tôi không đi! Có, có độc… Mọi người không nên mua. Cảnh sát, mau bắt người!”
Lục Lập Hành lại nhíu mày.
Mục đích của người ăn mày này là để cảnh sát bắt hắn sao? Vì cái gì?
Hắn ngồi xổm xuống, không thèm đếm xỉa đến bãi nôn dưới đất của người ăn mày, nghiêm túc nói: “Tình huống này của anh phải nhanh chóng đi bệnh viện, nếu không sẽ chết người, anh không muốn để cô bé kia nhà anh lại một thân một mình đấy chứ?”
Người ăn mày hoảng sợ trừng lớn hai mắt.
Xu thế dường như đã có sự dao động.
Nhưng đột nhiên, trong số đám người xung quanh bỗng có tiếng nói vang lên: “Đi bệnh viện cái gì? Cậu đây là muốn trốn tránh trách nhiệm chứ gì! Người ta chỉ là một người ăn mày, đến con gái còn không nuôi sống nổi, cậu bảo anh ta lấy cái gì đi bệnh viện?
Có phải là cậu muốn đưa người ta đến bệnh viện để tự mình giải quyết, không muốn để cho chúng tôi biết không?”
“Không nghĩ tới cậu ta tuổi còn trẻ, nàng dâu còn xinh đẹp như thế mà tâm địa lại ác độc như vậy!”
“Trả lại tiền đây! Quýt kia của cậu, chúng tôi không thèm nữa!
“Đúng, trả lại tiền cho tôi, tôi cũng không cần!”
“Vốn tôi còn định bảo người nhà họ hàng cùng đến mua, không nghĩ tới mấy người lại là người như vậy!”
“Thật đúng là quá đáng mà!”
Tiếng mắng của mọi người vang lên không dứt.
Lục Lập Hành nặng nề nhíu mày thật sâu…
------
Dịch: MBMH Translate