Cố Vãn Thanh lúc này đã cuống đến phát khóc.
Người khác không hiểu rõ Lục Lập Hành, nhưng cô lại hết sức hiểu rõ.
Trước kia, Lục Lập Hành đúng là có hơi khốn nạn một chút. Nhưng mà từ mấy tháng trước, từ lúc anh ấy ngăn chặn tai nạn xe cộ kia thì đã hoàn toàn biến thành người khác.
Anh ấy bây giờ có tính trách nhiệm cực cao, đối xử với người khác vô cùng tốt, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Cô sốt ruột chỉ vào người ăn mày nói: “Mọi người, anh ta chính là kẻ lừa đảo! Quýt kia không hề có độc, cho nên mọi người đừng như vậy nữa.”
Nhưng mà, lời nói của Cố Vãn Thanh lúc này đã chẳng còn tác dụng gì.
“Cô nói ai là lừa đảo? Cô gái à, người ta cũng đã thành ra như thế rồi, sắc mặt kia, cô sao có thể nói người ta là lừa đảo được chứ?”
“Lừa đảo thì chỉ cần diễn vở kịch là được rồi, sao phải thương tổn tới mình như thế chứ?”
Cố Vãn Thanh sốt ruột không biết nên làm sao bây giờ.
Lục Lập Hành thấy cô kích động thì vội kéo cô ra phía sau mình: “Mọi người, chúng tôi hoàn toàn không hề có ý định trốn tránh trách nhiệm! Nhưng mà bây giờ, tình huống của anh trai này đang mười phần nguy hiểm, cần phải chữa trị gấp, nếu không sẽ thực sự xảy ra chuyện mất.
Như này đi, chúng tôi trước tiên sẽ đưa anh ấy tới bệnh viện, để bác sĩ kiểm tra một lượt, sau đó sẽ lại xử lí vấn đề của chúng ta!
Nếu như quýt kia thực sự có vấn đề, thì tiền của mọi người tôi chắc chắn sẽ hoàn trả lại đầy đủ!”
Đám người nghe vậy, lại hai mặt nhìn nhau.
“Thái độ này cũng được đấy!”
“Hay là trước tiên đưa anh Ngô đến bác sĩ đi đã!”
Người ăn mày này tên là Ngô Hữu Lập. Bởi vì thường xuyên xin cơm ở khu vực quanh đây cho nên mọi người đều biết hắn.
“Vậy, vậy cũng được, mau gọi xe cứu thương trước đi!”
Một người khác nhanh chóng phóng tới buồng điện thoại công cộng bên cạnh.
Lúc này, Điềm Điềm đang đứng ở một góc hẻo lánh cách đó không xa.
An Điền Dã thấy cảnh này liền trở nên nóng vội.
“Nhanh, đến lượt cậu ra sân đấy, đây chính là cơ hội nổi danh tốt!”
Một người đứng bên cạnh hắn, tay ôm chiếc máy ảnh cũ kĩ nghiêm túc nói: “Thật sao? Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì mà nhưng mà? Cậu chỉ là một phóng viên nhỏ, mà đã làm ở tòa soạn bao lâu rồi chứ? Đã viết được tin tức nổi tiếng nào chưa?
Chuyện này liên quan đến vấn đề dân sinh, là vấn đề mọi người thích xem nhất, dù sao thì người nơi này cũng đều thích bát quái nói chuyện phiếm! cậu nhanh chụp đi, ban đêm đăng lên báo, phát ra ngoài, ngày mai tất cả mọi người ở huyện Song Thành đều sẽ biết rằng quýt kia có vấn đề, không mua nữa!
Đến lúc đó, ha ha… Đây chính là cơ hội trời cho, cậu không đi thì tôi sẽ đi tìm phóng viên khác!”
Người này bán quýt có vấn đề, khoai lang kia tự nhiên sẽ không thể nhập được nữa. Như vậy, việc hợp tác với nhà máy bột khoai lang Mỹ Vị sẽ không có ai tranh đoạt với hắn nữa.
An Điền Dã cảm thấy bản thân mình thật đúng là cơ trí.
Người phóng viên nhỏ nghe thấy vậy đành nhẹ gật đầu: “Đừng đừng đừng, ngài nói đúng! Tôi đi, tôi đi đây!”
Nói rồi, người phóng viên nhỏ liền ôm máy ảnh chụp cảnh tượng hỗn loạn trước mặt.
Đúng lúc này, xe cảnh sát và xe cứu thương cũng đã tới.
Mọi người nhanh chóng đưa Ngô Hữu Lập đi bệnh viện.
Cố Vãn Thanh vốn cũng định đi theo, nhưng lại bị Lục Lập Hành ngăn lại: “Anh Vương, anh có thể đưa Vãn Thanh về khách sạn trước được không?”
Hắn còn chưa dứt lời đã nghe thấy Cố Vãn Thanh phản đối: “Em không về, em muốn ở cùng một chỗ với anh!”
Lục Lập Hành nhẹ nhàng ôm cô, trấn an: “Không có chuyện gì cả, tin anh, anh có thể xử lí được, em cứ về trước đi, con không thể đi theo chịu tội với chúng ta được.”
“Nhưng mà em…”
“Vãn Thanh, nghe lời anh, về khách sạn trước chờ anh trở về, ngày mai anh nhất định sẽ trở về!”
“Ừm!” Cố Vãn Thanh đành gật đầu đáp ứng.
Trước khi rời đi, hắn nhìn về phía phóng viên nhỏ kia… Người này xuất hiện lúc nào vậy?
Điềm Điềm đã nghe thấy tất cả mọi chuyện.
Cô bé cẩn thận từng li từng tí ngồi xổm xuống phía sau tường, ôm chặt lấy chính mình.
Cô bé có thể làm gì được chứ!
Anh trai và chị gái đó không phải người xấu!
Ba ba… Ba ba cũng không thể nào là người xấu được!
Điềm Điềm đưa ra quyết định. Cô bé ôm theo bánh bao, chạy về phía bệnh viện.
…
Sau khi Ngô Hữu Lập được đưa vào bệnh viện liền được tiến hành cấp cứu.
Lục Lập Hành và cảnh sát đều chờ ở bên ngoài.
Trong khoảng thời gian này, cảnh sát cũng tra hỏi Lục Lập Hành để hiểu rõ tình huống hiện tại.
Bởi vì đã có Hoàng Thiên Lương nói chuyện trước nên mấy người cảnh sát đối với Lục Lập Hành đều mười phần khách khí.
“Đừng lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ theo luật pháp chấp hành, người ra đường ăn vạ đã là chuyện thường xuyên xảy ra, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, chắc chắn sẽ trả lại công bằng cho anh.”
Lục Lập Hành gật đầu: “Được!”
Tối hôm đó, hắn tự mình ở lại gác đêm, muốn chờ xem người đứng đằng sau sai sử Ngô Hữu Lập có lộ diện hay không.
…
Tám giờ tối.
Phần lớn người huyện thành huyện Song Thành đều đang chờ ở cửa ra vào.
Tất cả đều đã nhận được báo.
Tờ báo này vốn là sáng thứ hai mới phát, cho nên tất cả mọi người đều nghi hoặc: Hôm nay làm sao vậy? Chẳng lẽ có chuyện lớn gì xảy ra sao?
Thế là, mọi người đều nghiêm túc cầm báo lên đọc.
Lướt qua những phần không quan trọng, đọc đến tin tức chính, tất cả mọi người đều hốt hoảng lên:
“Cái gì? Ngộ độc thức ăn? Lại có loại chuyện này sao?”
“Đám gian thương này thật sự là đáng sợ mà!”
“Được rồi được rồi, về sau đến nơi này phải đi vòng mới được!”
Cùng lúc đó, trong một nhà dân.
Hà Minh Nhân cũng cầm tờ báo hôm nay. Ông vừa mua thức ăn ở bên ngoài trở về đã nhìn thấy có báo đặt trước cửa nhà mình.
Ông hơi khó hiểu cầm tờ báo lên xem.
“Hả? Quýt có độc? Quýt tốt như vậy, sao lại thành có độc rồi? Hay là bị người ta hãm hại?
Lão Hứa, lão Hứa, ông mau ra đây xem đi, tin tức lớn này!”
Hứa Sách Long từ trong phòng bếp nhô đầu ra: “Tin tức lớn gì vậy? Lại kích động như thế!”
“Ông mau nhìn đi, quýt chúng ta mua kia có độc!”
“Làm sao có thể? Quýt kia tôi đã ăn mười mấy quả rồi, hơn nữa, qua tay tôi, có độc hay không, tôi lại không biết sao?”
Hà Minh Nhân nói: “Cũng đúng, ông dù sao cũng là giáo sư đại học y, những vấn đề này đương nhiên không đáng kể!”
Hứa Sách Long nở nụ cười: “Ha ha, ông cũng là giáo sư đại học nông nghiệp đấy, quýt kia thế nào ông lại không nhìn ra à?”
“Tôi dĩ nhiên nhìn ra rồi, nhưng bây giờ xử lý thế nào đây? Quýt kia tôi vẫn còn muốn ăn thêm nữa đấy, cậu nhóc bán quýt kia bị bắt mất rồi!”
“Gì? Bọn họ là người tốt bị oan, sao lại bị bắt luôn rồi?”
“Đúng vậy đấy, bây giờ hình như đang ở bệnh viện, làm không cẩn thận thì chắc chắn sẽ phải lên cục cảnh sát!”
“Cái này… Thế này rồi còn ăn cơm gì nữa? Đi, mau tới bệnh viện xem cậu nhóc kia, thuận tiện hỗ trợ một tay, ông không phải còn muốn nghiên cứu quýt sao? Không giúp người ta, người ta còn để cho ông nghiên cứu à?”
“Nói rất đúng, đi thôi!”
…
Lục Lập Hành đã đợi ở bệnh viện rất lâu rồi.
Hắn không đợi được người đứng phía sau Ngô Hữu Lập, nhưng lại đợi được Điềm Điềm.
Cô bé vẫn còn ôm trong tay chiếc bánh bao buổi sáng, khuôn mặt nhỏ lúc này đã cực kì bẩn. Trông thấy Lục Lập Hành, cô bé liền đưa bánh bao trong ngực ra, hỏi: “Anh trai, anh có ăn không?”
Thấy Lục Lập Hành không nói lời nào, Điềm Điềm có chút nóng vội kêu lên: “Điềm Điềm không phải người xấu. Ba ba của Điềm Điềm nói, Điềm Điềm không thể làm người xấu, bánh bao này, cho anh trai ăn!
Cả tiền này nữa, anh trai giúp Điềm Điềm trả lại cho chị gái.”
Lục Lập Hành nhìn mấy tờ tiền bị cô bé nắm chặt đến dúm dó lại, không cầm lấy.
Hắn ngồi xổm xuống, chân thành hỏi: “Điềm Điềm, ba ba em hôm qua trừ ăn quýt ra có ăn gì khác không? Là do ai cho, em có biết không?”
------
Dịch: MBMH Translate