Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 245 - Chương 245 - Rốt Cuộc Cái Gì Là Đúng, Cái Gì Là Sai

Chương 245 - Rốt Cuộc Cái Gì Là Đúng, Cái Gì Là Sai
Chương 245 - Rốt Cuộc Cái Gì Là Đúng, Cái Gì Là Sai

Điềm Điềm nghe vậy liền giật mình, cô bé vô thức lùi về sau một bước, tờ tiền nắm trong tay cũng bởi vậy mà rơi xuống đất.

Đến bây giờ, trong lòng cô bé vẫn cực kì mâu thuẫn.

Anh trai, chị gái này là người tốt. Ba ba nói, Điềm Điềm cũng phải làm người tốt. Điềm Điềm biết rõ phải nói chuyện này cho anh trai biết mới là việc làm đúng đắn.

Nhưng ba ba cô bé lại dặn rằng không được nói cho người khác biết.

Rốt cuộc cái gì mới là đúng, cái gì mới là sai?

Điểm Điềm mới 5 tuổi hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.

Nước mắt cô bé từng giọt lớn rơi xuống.

Lục Lập Hành thấy thế cũng hơi bối rối: “Điềm Điềm, em sao vậy? Đừng khóc.”

Hắn lấy một tờ giấy từ trong túi ra, muốn giúp Điềm Điềm lau nước mắt. Nhưng đúng lúc này, bên cạnh hắn bỗng có một người la lên: “Cậu đang làm gì vậy? Điềm Điềm, cậu đang bắt nạt Điềm Điềm sao?”

Lục Lập Hành nghiêng đầu sang thì thấy Ngô Hữu Lập đang khập khiễng chạy về phía bên này. Phía sau hắn còn có một bác sĩ vừa mới tới phòng kiểm tra: “Ai? Ngô Hữu Lập, sao anh lại chạy ra như vậy? Mau trở về nằm nhanh, anh không được chạy loạn như thế!”

Nhưng mà Ngô Hữu Lập lại không quản được nhiều như vậy.

Lúc nằm trong phòng bệnh, hắn mơ hồ nghe thấy có tiếng gì như giọng nói của Điềm Điềm nhà hắn, cho nên liền nhịn không được đi ra xem. Không nghĩ tới Điềm Điềm lại thật sự đang đứng ở cửa ra vào.

Cô bé đang khóc, ở dưới mặt đất còn có tờ tiền đã bị nắm đến dúm dó.

Ngô Hữu Lập hiểu rất rõ tính cách Điềm Điềm, cô bé vẫn luôn biết kiếm tiền không hề dễ dàng, cho dù chỉ là mấy đồng tiền thôi cũng sẽ nghiêm túc sắp xếp gọn gàng.

Nhưng ở dưới mặt đất, ngay trước mặt cô bé lại có mấy đồng tiền nằm tán loạn! Nếu như không phải bị người khác bắt nạt thì sao lại như thế?

Ngô Hữu Lập vội vàng chạy tới bên cạnh Điềm Điềm, ôm lấy cô bé: “Điềm Điềm, đừng khóc nữa, có ba ba ở đây rồi.”

“Ba ba!” Điềm Điềm vừa trông thấy Ngô Hữu Lập thì khóc càng lớn hơn. Cô bé không biết nên làm sao bây giờ, lại càng không biết như thế nào mới là đúng, như thế nào mới là sai.

Ngô Hữu Lập nhẹ nhàng dỗ dành Điềm Điềm, quay đầu nhìn Lục Lập Hành: “Cậu, cậu khi dễ tôi thì được, nhưng tuyệt đối không được bắt nạt Điềm Điềm! Nếu không thì, nếu không thì tôi sẽ liều mạng với cậu.”

Lục Lập Hành ngây người.

Hắn muốn giải thích, nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy Điềm Điềm dùng sức giữ chặt cổ áo Ngô Hữu lập, nghẹn ngào nói: “Ba ba, không có, oa oa…”

Anh trai không có đánh Điềm Điềm.

Nhưng Điềm Điềm đã khóc quá lâu, vừa mở miệng lại bắt đầu khóc thút thít không ngừng. Cô bé ngay đến một câu cũng không nói được hoàn chỉnh.

Cô bé dùng sức lau nước mắt, sau đó nhìn Ngô Hữu Lập và Lục Lập Hành: “Ba ba, anh trai không có, tiền kia là…”

Nhưng cô bé còn chưa dứt lời, Ngô Hữu Lập lại bắt đầu ói ra.

Điềm Điềm thấy vậy lại hoảng sợ phát khóc.

Bác sĩ cũng mười phần sốt ruột: “Nhanh lên, nhanh lên, mau đỡ người trở về phòng bệnh, triệu chứng này cũng không hoàn toàn giống ngộ độc thức ăn đâu! Cô bé, tới tới tới, mau giúp chúng ta đỡ ba ba em đi.”

Điềm Điềm vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng ạ!”

Điềm Điềm luống cuống tay chân, nhưng chính vì có cô bé đứng đỡ ở đó cho nên Ngô Hữu Lập mới không kháng cự.

Lục Lập Hành nhìn cửa phòng bệnh lại đóng lại, rơi vào trầm tư.

Bác sĩ vừa nói, triệu chứng này cũng không hoàn toàn giống ngộ độc thực phẩm. Chẳng lẽ, lão Ngô này trúng độc vì nguyên nhân khác sao? Vậy chỉ cần tìm được nguyên nhân thì vấn đề của hắn cũng có thể được giải quyết dễ dàng rồi!

Nhưng mà, làm thế nào để tìm được bằng chứng đây?

Suy nghĩ một hồi, ánh mắt Lục Lập Hành đột nhiên lóe sáng.

Thời điểm này vào kiếp trước, hắn đang làm công ở tỉnh thành. Hắn làm bảo vệ ở Đại học y khoa Trung Châu.

Hắn nhớ rõ, giáo sư lợi hại nhất của Đại học y khoa Trung Châu, Hứa Sách Long, lúc đó đang trong kì nghỉ. Hứa Sách Long này nghe nói là về quê, mà quê quán của ông ấy lại chính là huyện Song Thành.

Vị giáo sư này chẳng những là giáo sư giảng dạy trong trường, mà còn là nhà nghiên cứu khoa học. Hơn nữa cũng có độ nổi tiếng nhất định trong nước.

Nếu như hắn có thể tìm được vị giáo sư này nhờ hỗ trợ, sau đó đăng báo tin tức này thì chắc chắn sẽ càng có sức thuyết phục hơn bài báo vu khống hãm hại về vụ Ngô Hữu Lập sáng nay. Nói không chừng còn có thể quảng cáo cho thương hiệu quýt của hắn nữa.

Nhưng mà, Lục Lập Hành lại phát hiện ra bất kể mình có gọi thế nào thì hệ thống cũng không có nửa điểm phản ứng.

Lục Lập Hành lại gặp phải ngõ cụt.

Hệ thống này có chút không đáng tin cậy a!

Vẫn là tự mình nghĩ cách thì hơn!

Hắn quyết định ra ngoài tìm Hoàng Thiên Lương, hỏi thử xem ông có biết người này không.

Nhưng mà hắn vừa mới đi tới cửa bệnh viện đã bị người gọi lại!

“Này này này, cậu trai kia, cậu không có chuyện gì chứ? Không có chuyện gì thì tốt, không có chuyện gì thì tốt! Bọn tôi đang muốn tìm cậu đây!”

Lục Lập Hành sửng sốt.

Hắn có chút ấn tượng với người vừa gọi mình này, đây chính là hai ông già đã mua rất nhiều quýt ở quầy hàng của hắn hôm qua.

Hai ông già này mặc dù tóc đã bạc trắng đầu, nhưng tinh thần lại minh mẫn, cả người tràn đầy sinh lực, nhìn không giống như người nhà nông.

Lúc đó Lục Lập Hành còn hiếu kỳ không biết huyện Song Thành có dạng người như vậy từ lúc nào.

Lúc này nhận được sự quan tâm của hai người như vậy, hắn có chút hoang mang: “Hai bác đây là…”

“Chúng tôi đến xem cậu thế nào, quýt cậu còn không? Tôi với lão Hà vẫn còn muốn mua thêm một chút đấy! Nghe nói cậu đang ở bệnh viện cho nên liền chạy tới đây!”

“Quýt?”

Lục Lập Hành nghe thấy lời này liền có chút bất đắc dĩ. Lúc này rồi thế mà vẫn còn có người tìm hắn để mua quýt.

Nhưng hắn vẫn quyết định nói ra tình hình thực tế cho hai người này biết: “Quýt này cháu tạm thời không có, hơn nữa, hai bác hẳn là cũng đã đọc được tin tức rồi đi? Quýt này của cháu tạm thời đang gặp chút khó khăn, chờ cháu giải quyết mọi chuyện xong xuôi sẽ tiếp tục bán! Nhưng chắc còn phải đợi thêm mấy ngày nữa, hay là hai vị cứ về nhà trước, khi nào có cháu sẽ thông báo lại cho hai bác sau?”

Lục Lập Hành vừa dứt lời, hai ông già liền nở nụ cười: “Ha ha, lão Hà, tôi đã nói rồi mà, cậu nhóc này bản tính không tệ, ngày đó mua quýt, tôi ở bên cạnh nhìn một lát là thấy, là người rất thành thật, không phải kiểu người sẽ làm chuyện xấu! Ông còn muốn thử dò xét người ta nữa! Nhìn đi, người ta trực tiếp nói thẳng cho ông biết luôn rồi kìa!”

“Nói đúng lắm, ha ha, là tôi lòng tiểu nhân, đi, cậu trai à, chúng tôi chính là đến xem cậu có vướng mắc gì cần chúng tôi giúp hay không.”

“Giúp đỡ?” Lục Lập Hành càng thêm khó hiểu.

“Đúng vậy, có điều, cậu trai à, chờ chuyện này giải quyết xong rồi, cậu phải cam đoan sau đó chúng tôi sẽ có quýt ăn đấy, yên tâm, chúng tôi sẽ mua với giá gốc, không để cậu lỗ vốn đâu!”

Lục Lập Hành hoang mang: “Hai bác là?”

“A, quên giới thiệu cho cậu, ha ha, xem đầu óc của tôi này, vị này, là đại hồng nhân của huyện Song Thành mọi người, Hứa Sách Long!”

Lục Lập Hành khẽ giật mình: “Ông Hứa? Ông Hà?”

Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy thân phận của hai người này không tầm thường rồi, chỉ là không nghĩ tới, hắn vừa định đi tìm người, người ta đã tự mình tìm tới cửa rồi.

“Cậu biết chúng tôi à?”

Hai người thấy Lục Lập Hành nhận ra mình cũng mười phần ngạc nhiên.

Lục Lập Hành cười nói: “Đúng là có biết, bác Hứa và bác Hà đây thế nhưng khá có tiếng ở tỉnh thành, một người là giáo sư Đại học Nông nghiệp, một người là giáo sư Đại học Y khoa! Hơn nữa, nghe nói tình bạn giữa hai người đã kéo dài rất nhiều năm rồi, so với anh em ruột còn thân hơn nữa!”

“Ha ha, hoá ra cậu đã từng đến tỉnh thành rồi!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment