Lục Lập Hành cười nói: “Trước đó cháu có từng lên đó chơi.”
Nhưng thời gian cụ thể thì hắn không nói.
“Được được được, cậu trai, cậu cần phải nỗ lực, về sau phải mở rộng việc buôn bán lên tỉnh thành, nếu không đợi chúng tôi về đây thì cũng không kịp ăn quýt nữa rồi.”
“Vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức!” Lục Lập Hành gật đầu: “Đảm bảo hai bác có thể được ăn quýt! Hai bác cũng đừng quên giúp cháu tuyên truyền đấy!”
“Ha ha, cậu trai này, được rồi được rồi, chúng ta đi cứu người trước!”
Hai người nói rồi liền đi vào trong bệnh viện. Ở bệnh viện này còn có học sinh của Hứa Sách Long.
“Chờ một lát!” Lục Lập Hành thấy vậy liền lên tiếng ngăn cản.
Hai người liền khó hiểu quay đầu: “Làm sao vậy? Cậu không muốn chúng ta cứu người đó sao?”
“Không phải vậy!” Lục Lập Hành lắc đầu: “Người thì đương nhiên phải cứu, nhưng mà, cháu còn một yêu cầu có chút quá đáng!”
Lục Lập Hành nhỏ giọng nói với hai người.
Hai ông già nghe vậy liền nhẹ gật đầu: “Được, không thành vấn đề, cậu còn nghĩ đến rất chu đáo đấy!”
Hai người nói rồi liền cùng đi vào phòng bệnh.
Lục Lập Hành đứng ở cửa ra vào, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đi ra ngoài bệnh viện, gọi điện thoại cho Hoàng Thiên Lương, nhờ ông hỗ trợ tìm người của toà báo đến.
Hoàng Thiên Lương nghe xong liền gật đầu đồng ý, chỉ là trong lòng có chút lo nghĩ: “Cậu Lục, cái này có đáng tin không? Tuỳ tiện tìm bác sĩ lấy bằng chứng, người ta sợ sẽ không tin đâu!”
“Đáng tin, chú cứ yên tâm đi!”
“Được, vậy tôi sẽ cố gắng hết sức tìm người tới, tối nay sẽ đến bệnh viện!”
“Vâng ạ!” Lục Lập Hành gật đầu.
Cúp điện thoại, Hoàng Thiên Lương liền rơi vào trầm tư.
Ở huyện Song Thành có hai tòa báo tương đối nổi tiếng, một là Song Thành nhật báo, một là báo Kiện Khang.
Song Thành nhật báo này thường đưa tin những chuyện lớn ở Song Thành, là tòa báo lớn nhất huyện Song Thành. Nhưng tìm bọn họ, tất nhiên sẽ tốn không ít tiền.
Báo Kiện Khang thì thường nói tới các vấn đề sức khoẻ và dân sinh, là những chủ đề yêu thích của người già, vì thế số lượng sẽ ít hơn Song Thành nhật báo một chút.
Nên tìm ai đây?
Ông suy nghĩ một lát, sau đó hạ quyết tâm: “Vương Cường, cầm chút tiền tới Song Thành nhật báo, tìm một phóng viên đáng tin cậy tới đi!”
Cậu Lục là người tốt như vậy, ông nên hết sức giúp đỡ một lần! Tiền bạc gì, không quan trọng!
…
Bệnh viện nhân dân huyện Song Thành, trong một phòng bệnh nào đó.
Liễu Thiên Minh cũng đã nhìn thấy tin tức trên báo chí, hắn tức giận ném tờ báo qua một bên: “Hừ, bọn báo chí tam giáo cửu lưu này chỉ thích đưa mấy tin tức làm nhiễu loạn lòng người, thế mà bây giờ còn dám hãm hại cả anh Lục!”
Liễu Kiến Triều đã tỉnh lại.
Thấy vậy, ông thở dài: “Lục Lập Hành kia thật sự tốt như lời con nói sao?”
Liễu Thiên Minh nghe thấy lời này lại càng nóng nảy hơn: “Cha, sao cha có thể nói như vậy được? Lúc đó cha bệnh nặng, nếu như không phải có anh ấy, cha đã… hơn nữa, khoai tây của anh ấy con cũng đã đem cho cha nhìn rồi, nếu như chúng ta có thể sử dụng thì chắc chắn sẽ là nguyên liệu tốt nhất!
Không phải cha cũng đã nói với con, tên Trương Vĩ kia ở công ty có rất nhiều tay chân sao? Anh Lục còn một tay giúp con loại bỏ hắn, quan trọng là anh Lục cũng không cần bất cứ báo cáo gì!
Người như vậy, sao có thể không tốt được?
Mặc dù con chưa từng ăn quýt kia, nhưng con tin chắc rằng anh Lục tuyệt đối là bị người ta hãm hại!”
Liễu Kiến Triều hiếm khi thấy Liễu Thiên Minh để ý chuyện công ty như vậy, ông đẩy kính mắt nói: “Thôi, đã như vậy thì con cũng đi giúp đỡ người ta chút đi!”
“Con, con giúp thế nào ạ?”
Liễu Thiên Minh dù sao cũng vẫn còn tuổi nhỏ, mặc dù tràn đầy sinh lực nhưng lại không nghĩ ra cách nào để giúp đỡ.
Liễu Kiến Triều bất đắc dĩ cầm giấy bút lên, viết một chuỗi số điện thoại rồi đưa cho hắn: “Nhìn cái tiền đồ của con kìa, được rồi được rồi, đây là điện thoại của bên toà báo Kiện Khang, con gọi tới đó, nói là cha tìm bọn họ, sau đó tới cục công an, cha cũng có người quen ở đó!”
Liễu Thiên Minh nghe xong lời này liền vui vẻ trở lại: “Cảm ơn cha!”
Nói rồi, hắn liền cầm tờ giấy ghi số điện thoại chạy đi.
Chuyện liên quan đến anh Lục, một giây cũng không thể để lỡ dở được.
Liễu Kiến Triều nhìn thấy bộ dáng này của hắn, vui mừng cười.
Đã nhiều năm ông phí hết tâm tư muốn cho thằng nhóc nhà mình học tập cách quản lý nhà máy, nó lại không nguyện ý. Không nghĩ tới Lục Lập Hành này vừa xuất hiện, nó lại đột nhiên tích cực như vậy.
Như này quả thật cũng không tệ, vậy ông lại nằm ở bệnh viện thêm mấy ngày, thuận tiện nhìn xem thằng nhóc nhà mình có thể làm được chuyện gì!
Sau khi Hứa Sách Long và Hà Minh Nhân tiến vào phòng bệnh, Lục Lập Hành liền đứng ngoài cửa chờ đợi.
Lúc này, ở hành lang lại xuất hiện thêm một người.
Người này vừa đi vừa vui tươi hớn hở nói: “A, đây không phải cậu Lục Lập hành sao? Sao cậu lại ở chỗ này?”
Người tới chính là An Điền Dã.
Lục Lập Hành hơi nheo mắt lại, đang định nói chuyện, An Điền Dã lại đột nhiên tăng lớn âm lượng: “A, tôi nhớ rồi, cậu Lục, cậu bán quýt đúng không? Người bị cảnh sát mang đi ở cổng chợ nông dân không phải là cậu đấy chứ?
Ai nha, cậu Lục à, cậu thế này không được đâu, làm ăn sao có thể hại người như vậy được? quýt không thể ăn thì chính là không thể ăn, người làm ăn như chúng ta, phải có lương tâm một chút!”
Hắn nói lớn như thế, tức khắc đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Người ở trong bệnh viện lúc này cũng không ít. Nghe vậy, cả đám liền vây lại xem náo nhiệt.
“Đây chính là người bán quýt kia sao? Nhìn cũng rất đẹp trai mà, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ?”
“Ai biết, người không thể chỉ nhìn bề ngoài, nghe nói cậu ta thế nhưng còn có một nàng dâu xinh đẹp nữa đấy, còn sắp sinh nữa chứ, ai, cũng không tích đức cho con cái một chút!”
Mọi người xôn xao bàn tán không ngừng.
An Điền Dã thấy vậy thì càng đắc ý: “Cậu Lục, tôi nói này, cậu nên nói lời xin lỗi đàng hoàng với người ăn mày đó, rồi bồi thường cho người ta ít tiền đi, nếu không thực sự ngồi tù thì cái được không bù nổi cái mất đấy! Về sau này, việc buôn bán của cậu cũng khó làm, cậu định nuôi sống vợ con thế nào nữa?”
Lục Lập Hành lại nheo mắt lại.
An Điền Dã này chính là người đứng đằng sau mọi chuyện sao?
Nghĩ lại cũng đúng, từ lúc hắn tới huyện Song Thành, hắn hình như vẫn chưa từng đắc tội với ai, chỉ có Trương Vĩ và An Điền Dã là có chút cạnh tranh với hắn trong việc làm ăn thôi.
Hơn nữa, theo lời hệ thống nói, Trương Vĩ cũng không phải người tốt lành gì. Vậy An Điền Dã này tự nhiên cũng không phải kiểu người lương thiện.
Hắn làm như thế, đại khái chính là muốn đẩy mình khỏi vị trí cung ứng khoai lang cho nhà máy sao?
Lục Lập Hành nở nụ cười: “Nhưng mà tôi không sai, tại sao phải xin lỗi?”
“Không sai? Cậu Lục, làm người không thể cố chấp như vậy được, tin tức kia mọi người đều đã thấy rồi, quýt của cậu có độc, ăn vào có thể gây chết người! ậu như vậy chỉ đang tự khiến mình gặp rắc rối thêm thôi!” An Điền Dã đắc ý nói.
Nhìn thấy bộ dáng này của Lục Lập Hành, hắn cảm thấy rất vui sướng.
Tất cả những gì xảy ra cho đến bây giờ đều là nhờ người trợ lý nhà máy bột khoai lang Mỹ Vị kia gợi ý cho hắn. Ý tưởng này quả thật không tồi mà!
Chờ mọi sự thành rồi, hắn phải trở về cảm tạ người ta thật tốt mới được!
Lục Lập Hành cười: “Ai nói là người ta bị ngộ độc thức ăn thì chắc chắn là do quýt của tôi? Nhỡ như người ta bị ngộ độc là do ăn những thứ khác thì sao? An Điền Dã, anh nói thử xem?”
An Điền Dã hơi chột dạ.
Không hiểu sao, nụ cười này của An Điền Dã khiến hắn có chút sợ hãi.
Hắn khó khăn lắm mới giữ vững được tinh thần: “Cậu… Cậu nói quýt của cậu không có độc, ai có thể chứng minh được chứ?”
Hắn vừa dứt lời, cửa phòng bệnh liền mở ra.
Từ trong phòng bệnh, hai ông già bước ra.
------
Dịch: MBMH Translate