Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 247 - Chương 247 - Khi Nào Cậu Bán, Chúng Tôi Sẽ Lập Tức Qua

Chương 247 - Khi Nào Cậu Bán, Chúng Tôi Sẽ Lập Tức Qua
Chương 247 - Khi Nào Cậu Bán, Chúng Tôi Sẽ Lập Tức Qua

“Cậu Lục, Ngô Hữu Lập không có chuyện gì đâu, cậu đừng lo…” Hứa Sách Long mới nói được phân nửa, đột nhiên dừng lại.

“Sao lại có nhiều người như vậy? Muốn chứng minh cái gì cơ?” Ông nhìn về phía An Điền Dã.

An Điền Dã nhìn thấy là hai ông già đi ra, còn không mặc quần áo bác sĩ, giọng điệu càng thêm phách lối: “Chứng minh quýt của cậu ta không có độc chứ còn gì nữa! Nếu như quả thật không có độc, người ta ăn sao lại ăn đến nằm viện thế kia được, báo chí cũng đã đưa tin cả rồi, mọi người nói có đúng không?”

An Điền Dã lại bắt đầu thêm mắm dặm muối nói.

Hứa Sách Long nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, sau đó liền nở nụ cười: “Quýt của cậu ấy vốn không có độc! Người bên trong kia là ăn màn thầu đã bị mốc meo, trong cái màn thầu đó còn bị người ta cho thêm thuốc tiêu chảy vào, người kia lại làm ăn xin một thời gian dài, thân thể vốn đã suy yếu, dạ dày bị giày vò lâu như vậy, tác dụng của thuốc tiêu chảy liền biến thành hơi lớn, dẫn đến tới tận bây giờ vẫn còn bị tiêu chảy, có điều không cần lo lắng, uống thuốc nghỉ ngơi đủ là được rồi. Cho nên, bệnh của người kia hoàn toàn không liên quan đến quýt!

Hơn nữa, quýt kia chính là loại hoa quả cực kì tốt đấy, hôm qua chúng tôi có nghiên cứu, thấy nó giàu thành phần dinh dưỡng hơn so với quýt bình thường, mỗi ngày ăn một chút có thể giúp bổ sung dinh dưỡng rất tốt.”

Hứa Sách Long nói một tràng khiến tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.

Nhất là An Điền Dã.

Thời đi học hắn không có đi được mấy ngày, căn bản không nghe hiểu lời Hứa Sách Long. Nhưng hai từ màn thầu và thuốc lại khiến hắn hoảng hốt. Màn thầu kia chính là hắn cho tên ăn mày đó.

Có điều, hắn sớm đã nói với Ngô Hữu Lập rồi, cho dù cảnh sát có tra cũng không thể mở miệng hắn ta ra để lấy lời khai được! Nếu không, tên Ngô Hữu Lập kia một cắc tiền cũng không có!

Nghĩ tới đây, An Điền Dã mới cảm thấy trong lòng được an ủi một chút.

Àn Điền Dã khoát tay một cái, nói: “Ông già kia đừng có ở chỗ này nói hươu nói vượn, bác sĩ người ta còn chưa nói chuyện, ông ở đây nói mò nói mẫm cái gì? A, tôi biết rồi, ông không phải là được Lục Lập Hành tìm tới đây để lừa gạt mọi người đấy chứ?”

Lục Lập Hành:…

Thằng khốn này thật đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.

“Vị này, như lời cậu nói chính là giáo viên hướng dẫn của bác sĩ.”

“Tôi quản hai ông già này là giáo viên hay không là giáo viên à, chỉ cần không phải là lời của bác sĩ thì tôi sẽ không tin! Mọi người cũng đừng tin bọn họ!”

An Điền Dã còn chưa nói hết, cửa phòng bệnh lại một lần nữa được đẩy ra, một đám người mặc áo blouse trắng khẩn trưởng đi ra.

Người dẫn đầu là một bác sĩ hói đầu. Nhưng người hói đầu này, tất cả mọi người đều đã rất quen thuộc.

Đây chính là bác sĩ quyền uy nhất ở bệnh viện này.

Chỉ thấy người này cúi đầu, cung kính cười: “Thầy Hà, thầy Hứa, chúng em đã xử lí cho người kia tốt rồi, thầy có muốn vào kiểm tra một chút không? Có chỗ nào không đúng, mong hai thầy chỉ bảo chúng em!”

Hứa Sách Long không những dạy học ở Đại học Y khoa Trung Châu, mà còn là chuyên gia lâm sàng có thâm niên ở Bệnh viện nhân dân tỉnh Trung Châu. Ông vẫn thường xuyên hướng dẫn sinh viên của mình trong việc thực tập, nghiên cứu.

Muốn tìm ông xem bệnh đều phải hẹn trước rất lâu.

Nếu như hôm nay ông có thể chỉ dạy cho bọn họ một hai điểm thì đơn giản chính là phúc khí lớn nhất của bọn họ từ trước đến nay.

Đám người vây quanh đây nghe vậy lại một lần nữa choáng váng.

“Cái này...”

“Thầy?”

“Thầy của chủ nhiệm khoa? Vậy đó không phải là…”

“Là chuyên gia chính hiệu đấy, vậy lời vừa rồi ông ấy nói là thật sao?”

“Còn sao trăng gì nữa? Đó là đương nhiên rồi!”

“Cho nên nói, quýt kia căn bản không có độc?”

“Xem ra đúng là như vậy!”

“Cái này… Vậy người này không phải đang cố tình gây sự ở đây sao? Quýt tốt như vậy, nếu quả thật không bán nữa thì đúng là đáng tiếc mà!”

“Đúng thế, cậu trai, lúc nào cậu bán nữa, chúng tôi sẽ lập tức tới mua!”

Đã có đồ bổ dưỡng bày trước mặt thì nên ăn nhiều một chút, nếu không thì chính là thua thiệt!

Hứa Sách Long vui vẻ cười ha ha: “Không có việc gì, cách làm mấy cậu tôi đều đã nhìn rồi, rất tốt, có điều mấy ngày nay tôi sẽ ở huyện Song Thành, nếu như các cậu có vấn đề gì lớn thì có thể tới tìm tôi, tôi nhàn rỗi sẽ nói chuyện với cậu cậu một chút.”

“Thật vậy sao? Vậy quá tốt rồi, quá tốt rồi!”

Các bác sĩ vui vẻ cực kì.

Hứa Sách Long nói: “Ừm, thật, tạm thời tôi chưa trở về được, các cậu cứ học hỏi thêm một chút, bảo hộ nhân dân huyện Song Thành cho thật tốt! Còn cái màn thầu kia là ai cho, người kia chưa chịu nói sao?”

“Vâng, không chịu nói!”

“Thôi, đây cũng không phải là chức trách của chúng ta, giao cho cảnh sát là được!”

“Vâng.”

Lục Lập Hành thấy thế, không khỏi mỉm cười.

An Điền Dã lại luống cuống: “Mấy người, mấy người… kể cả là quýt này đúng là có thể ăn, nhưng cậu Lục, cậu cũng đã lên báo chí rồi, trả tiền viện phí xong hết cho người ta hẳn là cũng không còn gì dùng đi? Ngày cả phí đi lại cậu đoán chừng cũng không có đủ.”

Nghĩ tới đây, An Điền Dã lại bắt đầu đắc ý.

Kể cả hắn không thể dọn sạch được Lục Lập hành, thế nhưng hắn ít nhất cũng khiến cho đối phương không kiếm được tiền. Thế này hắn cũng vui vẻ rồi.

Ai ngờ, hắn vừa nói xong, ở cửa ra vào bỗng vang lên tiếng hô lớn: “Cậu Lục, cậu Lục, tôi tới rồi, phóng viên cũng đã tìm được rồi, là phóng viên của Song Thành nhật báo!”

An Điền Dã vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên mang theo hai máy quay phim đang chạy tới bên này.

Hai người ôm máy quay phim kia vừa nhìn thấy bên cạnh Lục Lập Thành có hai ông già thì liền trợn cả mắt lên: “Thầy Hứa, thật sự là thầy!”

“Mấy ngày trước chúng tôi vẫn còn đang muốn hẹn thầy đến phỏng vấn, nhưng mà lại sợ quấy rầy đến thầy! Không nghĩ tới thế mà còn có thể nhìn thấy hai thầy ở đây, thật là tốt quá rồi!”

Hứa Sách Long thấy vậy liền khoát tay cười: “Đừng vội phỏng vấn, trước đưa tin chuyện chỗ này đi đã!”

Các phóng viên vội vàng nói: “Đúng đúng, là vấn đề quyst kia đúng không? Chúng tôi tới chính là vì chuyện này đây, không nghĩ tới tin tức chấn động cả huyện thế mà lại là tin tức giả, phóng viên đưa tin này thật đúng là quá đáng!”

“Thầy Hứa, thầy cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đưa tin công bằng công chính!”

“Bên kia chỉ là một báo nhỏ, vốn cũng không có tiếng tăm gì, chưa tìm chứng cứ đã dám viết tin tức linh tinh rồi.”

Hoàng Thiên Lương thấy cảnh này liền khó hiểu đi tới cạnh Lục Lập Hành. Ông yên lặng giơ một ngón tay cái cho Lục Lập Hành/

“Đã sớm nghe có tin tức ngầm nói giáo sư Hứa Sách Long trở về nghỉ phép, nhưng người kia hao tâm tổn cơ thế nào cũng không gặp được người, không nghĩ tới cậu Lục thế mà còn quen biết nhân vật lớn như vậy! Vậy mà cũng không nói sớm, hại tôi lo lắng đau cả ruột!”

Hơn nữa, sợ các phóng viên của Song Thành nhật báo không đồng ý nên ông còn chuẩn bị rất nhiều tiền đem theo.

Cũng may, bọn họ vừa nghe nói là chuyện quýt vừa nổi lên hôm qua cũng không từ chối, chỉ là bây giờ tích cực hơn mà thôi.

Lục Lập Hành có chút xấu hổ nói: “Cũng là cơ duyên xảo hợp cả.”

“Ha ha, cơ duyên trùng hợp như vậy thì tôi cũng muốn!” Hoàng Thiên Lương đột nhiên thấy có chút hâm mộ.

“Có điều, đáng tiếc là người bên báo Kiện Khang không tới! Nếu không thì cả hai toà báo cùng ở một chỗ, chuyện quýt của cậu nhất định có thể siêu hot! Đến lúc đó nhất định sẽ bán rất chạy.”

Hoàng Thiên Lương vừa dứt lời, đã nghe phía cửa ra vào ầm ĩ xôn xao cả lên: “Anh Lục, anh Lục, em tới rồi! Ai nha, em không có tới chậm đấy chứ? Mấy người nhanh lên đi, anh Lục của tôi đang chờ sốt ruột rồi!

Ai ai ai, chỗ này sao lại đã có phóng viên tới rồi? Anh Lục, anh không sao chứ?”

Đám người lại lần nữa bị âm thanh ở phía cửa ra vào hấp dẫn.

Hoàng Thiên Lương vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Liễu Thiên Minh mang hai phóng viên chạy tới phía này! Mà ở trên đồng phục của hai phóng viên đó viết ba chữ to “Báo Kiện Khang”…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment