Hoàng Thiên Lương lập tức trở nên vui vẻ: “Ha ha ha, vậy mà tôi lại quên mất là Liễu Kiến Triều biết bọn họ! Cậu Lục, lợi hại, lợi hại nha!”
Nhà máy thực phẩm Thiên Lương của ông và nhà máy bột khoai lang Mỹ Vị của Liễu Kiến Triều mặc dù tạm thời chưa thể coi là nhà máy thực phẩm lớn nhất huyện Song Thành, những coi như nằm trong top đầu.
Cộng thêm hai giáo sư Hứa Sách Long khó mà gặp được người, bệnh viện này hôm nay có thể nói là mười phần náo nhiệt.
Mà tất cả những thứ này, đều là vì một người, Lục Lập Hành.
Bởi vì có hắn, cho nên tất cả bọn họ đều tự nguyện tụ tập ở chỗ này. Thử hỏi, còn có ai có thể có chiến trận lớn như vậy nữa!
Có thể thấy được mị lực của Lục Lập Hành thật sự là rất lớn.
Hoàng Thiên Lương nghiêng đầu lại, nhìn về phía Lục Lập Hành.
Trong số những người thanh .niên trẻ trạc tuổi Lục Lập Hành, ông chưa từng thấy ai lợi hại như vậy.
Trước kia, Hoàng Thiên Lương còn cảm thấy chuyện thiện hữu thiện báo thật sự rất buồn cười! Nhưng bây giờ, ông lại đột nhiên cảm thấy, tất cả những cái này đều đã có vận mệnh sắp đặt hết rồi.
Ngược lại, An Điền Dã ở gần cửa ra vào thì đang đứng sững người.
“Kiện… Báo Kiện Khang?”
Toàn bộ người huyện Song Thành đều biết tới hai tòa báo lớn là Song Thành nhật báo và báo Kiện Khang. Nếu như nói người ở các thôn xã không mấy khi lên thành phố cho nên không quá quen thuộc với Song Thành nhật báo, thì đối với báo Kiện Khang này lại không thể quen thuộc hơn được.
Trên báo Kiện Khang thường đăng nhiều mẩu kiến thức nhỏ về dưỡng sinh, giới thiệu về một số loại thực phẩm trên núi, rằng chúng có độc hay không.
Bọn họ vốn là kiếm ăn ở trên núi, cho nên những thôn dân thường rất thích xem những báo này.
Chính vì vậy, báo Kiện Khang liền trở thành chuyện vui trà dư tửu hậu cho những người biết chữ, ngay cả đi nhà xí họ cũng cầm mấy tờ báo cũ đi xem, xem xong còn có thể lấy ra chùi đít.
Nếu như báo Kiện Khang đăng tin loại rau dại mới gì có thể ăn thì bọn họ cũng sẽ lập tức đi lên núi đào rau đấy về ăn.
An Điền Dã dù thế nào cũng không nghĩ tới, người của toà báo này thế mà cũng tới.
Lúc hắn tìm người viết tin tức thì cũng chỉ là tìm một văn phòng báo lá cải rất nhỏ mà thôi. Hơn nữa, người dẫn đầu đoàn phóng viên kia thế mà lại là Liễu Thiên Minh?
An Điền Dã tranh thủ thời gian nép về phía bên cạnh đứng, muốn giảm cảm giác tồn tại của mình.
Lục Lập Hành thì hắn dám chọc, thậm chí Trịnh Minh Đào hắn cũng dám gây, nhưng Liễu Thiên Minh này, hắn không dám.
Người này nói thế nào cũng là con trai của Liễu Kiến Triều, là ông chủ tương lai của nhà máy bột khoai lang Mỹ Vị.
Nếu như hắn muốn đứng vững gót chân trong nhà máy bột khoai lang Mỹ Vị thì không thể đắc tội với cậu ta được.
Nhưng ai biết, hắn vừa đi hai bước đã nghe tiếng Liễu Thiên Minh gọi: “A? An Điền Dã? Sao anh lại ở chỗ này?”
An Điền Dã khựng người lại, đang định nói chuyện thì đã nghe Liễu Thiên Minh nó: “Anh chính là người đứng sau mọi chuyện sao? Độc trên người người ăn mày kia, có phải là do anh bỏ không? Anh muốn hãm hại anh Lục của tôi sao?”
An Điền Dã nghe xong lời này liền hốt hoảng.
Hắn vội vàng nói: “Không, không, không, cậu chủ nhỏ, cậu hiểu lầm rồi!”
“Hừ, hiểu lầm hay không hiểu lầm, để cảnh sát điều tra là biết thôi!”
Sau khi nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía hai vị phóng viên: “Nhờ mọi người!”
“Được, không thành vấn đề, nhưng mà chúng tôi nên phỏng vấn ai đây? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Cậu chủ Liễu, cậu có biết không?”
Bị hỏi đột ngột như vậy, Liễu Thiên Minh cũng có chút hoang mang: “Tôi…”
Hắn chỉ sốt ruột lo chạy tới, tới nơi rồi thật đúng là không biết nên làm thế nào mới tốt!
Đúng lúc này, ở phía cửa phòng bệnh có một giọng nói vang lên: “Tới phỏng vấn tôi!”
Hai vị phóng viên nhìn về phía nơi âm thanh phát ra.
Tiếp theo, cả hai người đều khẽ giật mình: “Ngài, ngài là?”
Trong hai người phóng viên, một người đã nhận ra người vừa lên tiếng nhưng không dám tin, còn một người thì chưa đợi Hà Minh Nhân kịp trả lời đã do dự hỏi: “Ngài có phải chính là giáo sư Hà Minh Nhân không?”
Hà Minh Nhân không nghĩ tới lại được người khác nhận ra, liền gật gật đầu: “Là tôi!”
Cả hai phóng viên lập tức mở lớn hai mắt, kinh ngạc: “Ngài, ngài cũng ở đây sao? Trời ạ, tôi không phải đang mơ đấy chứ?”
Hoàng Thiên Lương lúc này lại càng bối rối.
Vừa rồi hắn còn đang nghĩ ông già có thể đứng cùng Hứa Sách Long kia tên tuổi nhất định là không đơn giản. Nhưng không nghĩ tới thế mà cả phóng viên báo Kiện Khang cũng biết ông ấy!
Hắn quay đầu nhìn Lục Lập Hành: “Vị kia là ai vậy?”
Cùng lúc đó, trong đám người vây quanh cũng có người hỏi ra câu này.
Vị phóng viên kia khiếp sợ xong liền vội vàng chạy tới bên cạnh Hà Minh Nhân, vừa đắc ý nói: “Vị này chính là giáo sư Hà Minh Nhân, giảng viên trường Đại học Nông nghiệp tỉnh Trung Châu của chúng ta, phụ trách chuyên môn nghiên cứu thực vật.
Rất nhiều bài báo đăng trên báo Kiện Khang chúng tôi đều là dựa vào thành quả nghiên cứu khoa học và lý luận của ông ấy để viết.
Trên phương diện ăn uống lành mạnh, ông ấy thế nhưng chính là chuyên gia hàng đầu tỉnh Trung Châu chúng ta đấy!”
Lời này vừa nói xong, y như rằng khiến đám người một lần nữa chấn kinh!
“Lợi hại như vậy sao?”
“Không được, không được, cậu trai gì ơi, quýt của cậu bây giờ có còn không? Tôi muốn mua ngay bây giờ!”
Có chuyên gia như vậy ở đây, chẳng khác nào đã chứng nhận chất lượng của quýt kia cả. Một khi tin này lan truyền ra thì chỉ sợ rằng bọn họ muốn mua cũng không được nữa, chẳng bằng bây giờ tranh thủ mua một ít đi.
Hoàng Thiên Lương lại yên lặng giơ ngón cái với Lục Lập Hành: “Lợi hại, lợi hại!”
Lần này, hợp tác với Lục Lập Hành chính là quyết định sáng suốt nhất của ông.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ nói: “Thật ngại quá, quýt của tôi vừa mới bán xong hết rồi, tôi đang định trở về hái thêm, chờ hai ngày nữa sẽ lại lên đây bán tiếp!”
“Được được, tiệm của cậu ở chợ nông dân đúng không? Hai ngày sau chúng tôi sẽ ở đó chờ cậu, cậu đừng có nuốt lời đấy!”
Mọi người vui vẻ nói.
An Điền Dã lúc này đã tức giận đến không nói nổi thành lời. Tại sao ai cũng lợi hại như vậy chứ? Xem ra hôm nay hắn không thể đối đầu với Lục Lập Hành được rồi.
An Điền Dã cúi thấp đầu, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, mắt hắn vô tình quét tới chỗ cửa phòng bệnh, nhìn thấy Điềm Điềm đang đứng ở chỗ đó, thò đầu ra ngoài dò xét tình hình.
An Điền Dã hơi nheo mắt lại, nhìn cô bé với ánh mắt hung ác.
Điềm Điềm chỉ ngó ra một chút rồi nhanh chúng rụt đầu lại, An Điền Dã lúc này mới thừa dịp mọi người không chú ý, quay người chạy đi.
Liễu Thiên Minh phát hiện ra, vội vàng la lên: “Này này, An Điền Dã, anh dừng lại…”
Nhưng An Điền Dã nào có nghe lời, càng chạy càng nhanh!
“Người đâu! Bảo vệ đâu? Người chạy rồi kìa!” Liễu Thiên Minh sốt ruột gọi người.
Thấy vậy, Lục Lập Hành tiến lên phía trước, ngăn hắn lại: “Thiên Minh, không cần gọi nữa đâu.”
Sau đó hắn nghiêng người, thì thầm vài câu với Liễu Thiên Minh.
Liễu Thiên Minh nghe xong thì nhẹ gật đầu: “Cũng đúng, vậy em sẽ nhanh chóng trở về sắp xếp! Đảm bảo dù hắn có mọc cánh cũng khó mà thoát nổi.”
“Ừ.”
Tại cửa phòng bệnh, việc phỏng vấn vẫn tiếp diễn.
Trong phòng bệnh, Điềm Điềm co lại thân thể nhỏ bé của mình, ngồi xổm xuống.
Lúc Ngô Hữu Lập tỉnh lại vừa vặn trông thấy một màn này.
Hắn sốt ruột ho hai tiếng: “Điềm, Điềm Điềm, con làm sao vậy? Đừng khóc, tới chỗ ba ba nào!”
Điềm Điềm xoa xoa mắt, vội vàng chạy tới: “Ba ba, ba ba tỉnh rồi sao?”
“Ừ, ba ba tỉnh rồi, đừng khóc nữa, ba ba không có chuyện gì.”
“Vâng ạ, Điềm Điềm sẽ không khóc!”
Điềm Điềm dùng sức mở to hai mắt. Cô bé nghe nói nếu làm như vậy thì nước mắt sẽ không rơi xuống nữa.
Ngô Hữu Lập nhìn cô bé cố gắng không khóc, không nhịn được cười lên: “Điềm Điềm là đứa bé ngoan, tên xấu xa kia hôm nay có phải đã bắt nạt con rồi không? Con yên tâm, chờ ba ba khoẻ rồi, ba ba sẽ giúp con trừng phạt hắn.”
Điềm Điềm nghe vậy liền cuống lên nói: “Không được, ba ba không được, anh trai không phải người xấu, anh trai không có bắt nạt Điềm Điềm! Ba ba, chúng ta đừng làm hại anh trai và chị gái đó được không? Hai người họ, hai người họ đều là người tốt mà…”
------
Dịch: MBMH Translate