Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 249 - Chương 249 - Cha Phải Đi Xin Lỗi Anh Chị

Chương 249 - Cha Phải Đi Xin Lỗi Anh Chị
Chương 249 - Cha Phải Đi Xin Lỗi Anh Chị

Cửa phòng bệnh.

Các phóng viên bắt đầu tiến hành phỏng vấn Hứa Thư Long và Hà Minh Nhân.

Mọi người cũng đều ở bên cạnh xem náo nhiệt.

Chủ nhiệm Toàn và các bác sĩ khác của bệnh viện cũng nghiêm túc lắng nghe nhằm học được chút gì đó từ lời nói của Hứa Thư Long.

Hoàng Thiên Lương đụng đụng Lục Lập Hành:

"Chúng ta đi xem thử Ngô Hữu Lập đó nhé? Xem thử rốt cuộc tên An Điền Dã đó đã anh ta lợi ích gì mà có thể bảo anh ta cố tình hãm hại cậu! Nếu là tiền thì cũng dễ giải quyết."

Lục Lập Hành khẽ gật đầu: "Được! Thiên Minh, anh đi luôn nhé?"

Liễu Thiên Minh gãi đầu:

"Ừ, đi luôn, tôi cũng muốn xem thử, rốt cuộc gã đó làm trò gì!"

Ba người nói thế.

Bèn đi về phía cửa phòng bệnh.

...

Trong phòng bệnh.

Ngô Hữu Lập thấy Điềm Điềm khóc, lập tức hoảng lên.

Tay anh ta lúng túng dỗ dành Điềm Điềm:

"Điềm Điềm, Điềm Điềm đừng khóc, cha ở đây."

"Cha, cha ơi!"

Tiếng khóc của Điềm Điềm càng ngày càng lớn.

"Cha luôn dạy Điềm Điềm làm một đứa trẻ tốt, Điềm Điềm đang cố gắng làm một đứa trẻ tốt!"

"Nhưng mà cha ơi, Điềm Điềm không biết thế nào là đứa trẻ tốt, rõ ràng cha đã làm sai, nhưng Điềm Điềm vẫn không thể nói, bởi vì đó là cha..."

"Cha vì tốt cho Điềm Điềm, vì nuôi sống Điềm Điềm nên mới làm như vậy, Điềm Điềm không thể trách cha!"

"Nhưng mà, nhưng mà, cha ơi, anh và chị cũng đều là cực kỳ cực kỳ tốt!"

"Làm sao đây? Điềm Điềm phải làm sao đây?"

Điềm Điềm bé nhỏ nắm chặt nắm tay.

Cô bé bối rối đến cau mày lại.

Vấn đề này quanh quẩn trong đầu cô bé một thời gian dài rồi.

Cô bé nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, cuối cùng vẫn là hỏi.

Ở cửa.

Bước chân của Lục Lập Hành khựng lại.

Liễu Thiên Minh đang định bước lên giúp Lục Lập Hành mở cửa.

Nhưng lại bị Lục Lập Hành cản lại.

Liễu Thiên Minh cảm thấy nghi ngờ: "Anh Lục..."

"Suỵt."

Lục Lập Hành làm tư thế giữ im lặng.

Hai người Liễu Thiên Minh không nói chuyện nữa.

Trong phòng.

Ngô Hữu Lập nghe thấy những lời này, bắt đầu ho kịch liệt.

Đến khi ho xong.

Anh ta đau lòng nhìn Điềm Điềm:

"Nhưng mà Điềm Điềm, anh trai lúc nãy, chẳng phải cậu ta đẩy con sao? Trên đất còn có nhiều tiền như vậy, là do chú An cho con đúng không? Đó là giao dịch của cha và chú ấy..."

Ngô Hữu Lập nghĩ kỹ lại.

Ngoại trừ An Điền Dã, có lẽ Điềm Điềm cũng không có nơi nào có thể làm ra tiền.

Ban đầu An Điền Dã nói, cho anh ta tiền, bảo anh ta diễn với An Điền Dã một vở kịch.

Bởi vì anh ta là một tên ăn xin, còn bị què.

Càng dễ dàng dấy lên sự đồng tình của mọi người.

Cũng chính vì nguyên nhân này, An Điền Dã mới tìm đến anh ta.

Lúc đó.

Ngô Hữu Lập đang dẫn theo Điềm Điềm, ngẩn người ở quán mì.

Điềm Điềm nghe thấy lời này, cái đầu nhỏ nhắn lắc thành cái trống bỏi:

"Không phải đâu, không phải đâu. Không phải đâu cha!"

"Tiền đó, tiền đó là của chị cho, là cái chị sắp sinh em bé đi mua quýt chung với anh, cũng là chị đã cho chúng ta quýt!"

"Cô ấy cho?"

Sắc mặt Ngô Hữu Lập chấn động.

"Dạ dạ, đúng vậy đó, buổi sáng Điềm Điềm đi tìm đồ ăn cho cha, trên đường bị người khác bắt nạt, là chị với anh đuổi đám người xấu đó đi. Sau đó, chị biết cha bị bệnh, nên nhét tiền cho Điềm Điềm, bảo Điềm Điềm khám bệnh cho cha!"

"Cha, Điềm Điềm biết Điềm Điềm không thể lấy số tiền đó, nhưng cha bệnh rồi, Điềm Điềm không có cách khác!"

"Điềm Điềm đã nói với chị, đợi Điềm Điềm kiếm được tiền thì sẽ trả cho chị!"

"Điềm Điềm đến bệnh viện, nhìn thấy anh, muốn đưa bánh bao cho anh ăn, mới bất cẩn làm rơi tiền xuống đất."

"Cha, anh và chị đều là người cực kỳ cực kỳ tốt. Chúng ta không hại họ nữa được không?"

"Cha, rõ ràng là cha ăn màn thầu mới bị bệnh, hu hu hu, quýt đó, quýt đó ngon như vậy cơ mà!"

"Hu hu hu!"

Điềm Điềm nói mãi cứ mãi, rồi khóc nấc lên.

Ngô Hữu Lập nhanh chóng ôm lấy cô bé.

"Con, con nói tiền đó là của họ cho?"

"Cha, chú An đó không phải người tốt, Điềm Điềm không cần tiền của chú ấy, cha cũng đừng lấy tiền của chú ấy được không? Điềm Điềm không ăn mì nữa, cũng bao giờ ăn mì nữa, hu hu hu!"

Cả người Ngô Hữu Lập chấn động.

Khóe mắt bỗng ướt nhòe.

Đôi vợ chồng trẻ đó, anh ta nhìn ra được.

Họ là người tốt.

Anh ta thiếu tiền!

Thiếu rất nhiều rất nhiều tiền.

Bao nhiêu năm nay.

Bởi vì chân bị què, anh ta làm ruộng không nhanh nhẹn.

Ăn xin bị người ta chê bai.

Ra ngoài làm công cũng không ai cần.

Luôn khiến Điềm Điềm chịu cảnh bữa đói bữa no.

Một tháng trước.

Vào ngày sinh nhật Điềm Điềm, cô bé đã ước một nguyện vọng.

Hi vọng bản thân có thể giống như các bạn nhỏ khác, bữa nào cũng ăn mì sợi.

Anh ta không làm được những chuyện này.

Cho nên.

Cho nên lúc An Điền Dã tìm anh ta, anh ta mới đồng ý.

Anh ta chỉ là muốn, cả đời này, dù chỉ là thực hiện một nguyện vọng nho nhỏ của Điềm Điềm.

Nhưng có thế nào Ngô Hữu Lập cũng ngờ.

Quyết định này của mình, lại hại Điềm Điềm rơi vào mơ hồ cực đoan.

Anh ta đã quên, cô bé vẫn là một đứa trẻ!

Bất cứ chuyện gì anh ta làm, đều có khả năng ảnh hưởng đến nhận thức của cô bé.

Nhìn cô bé khóc, lòng Ngô Hữu Lập khó chịu như bị kim đâm.

Anh ta ôm Điềm Điềm vào lòng, nhỏ nhẹ an ủi.

Nước mắt cũng rơi xuống theo đường nét khuôn mặt.

"Điềm Điềm."

"Cha."

"Con nói đúng, chúng ta không thể hãm hại người tốt, là cha đã sai."

"Dạ dạ, cha sai rồi."

"Đợi cha xuất viện, Điềm Điềm đi cùng cha, đi xin lỗi anh và chị nhé?"

Điềm Điềm nghe thấy lời này, lập tức thò đầu ra từ trong lòng Ngô Hữu Lập.

Cô bé vui mừng nhìn Ngô Hữu Lập:

"Thật sao ạ?"

"Ừ, thật."

"Tốt quá rồi, cha đi xin lỗi, Điềm Điềm cũng đi xin lỗi, Điềm Điềm có thể trả số tiền đó cho anh chị rồi."

"Ừ, Điềm Điềm ngoan."

Nhìn thấy Điềm Điềm vui vẻ.

Trên mặt Ngô Hữu Lập mới lộ ra nụ cười.

Chỉ là.

Trừ việc xin lỗi, anh ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Nguồn gốc thật sự liên quan đến quýt, liên quan đến chuyện này...

Ở cửa.

Lục Lập Hành nghe thấy những lời này, từ bỏ suy nghĩ vào phòng tìm họ.

Xoay người tỏ ý bảo Hoàng Thiên Lương và Liễu Thiên Minh rời đi.

Liễu Thiên Minh tuy không hiểu nhưng vẫn đi theo.

Đợi khi đi ra xa rồi.

Anh ta tò mò hỏi:

"Anh Lục, sao không vào nữa? Nếu Ngô Hữu Lập đó đã thừa nhận rồi, thì đây là thời cơ tốt!"

"Không vội vã nhất thời."

"Hả? Tại sao? Lỡ hắn ta hội hận thì phải làm sao?"

Lục Lập Hành cười cười không nói gì.

Hoàng Thiên Lương vui vẻ hớn hở nói:

"Anh ta sẽ không hối hận đâu! Anh Lục đang cho anh ta một cơ hội!"

"Cơ hội gì?"

Liễu Thiên Minh vẫn không hiểu.

"Cơ hội giáo dục con trẻ. Điềm Điềm còn nhỏ, giá trị quan của cô bé đang dần dần hình thành. Sau lần này, Ngô Hữu Lập đó sẽ không làm chuyện xấu nữa, cho nên, yên tâm đi. Anh ta sẽ không hối hận đâu. Chúng ta cứ đợi là được."

Hoàng Thiên Lương vừa nói vừa nhìn sang Lục Lập Hành.

Chàng thiếu niên này, tuy tuổi tác ngang tầm Liễu Thiên Minh.

Nhưng tâm trí thì vô cùng trưởng thành.

Có tình yêu to lớn.

Định sẵn có thể làm nên chuyện lớn.

"Anh Lục, tiếp theo đi đâu? Tôi đưa cậu đi!"

"Về khách sạn, Vãn Thanh đợi sốt ruột rồi."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment