Khách sạn.
Lục Kiến Quân cứ đứng mãi ở cửa sổ, vừa nhìn ra ngoài vừa thở dài.
Lục Kiến Châu ở trong phòng đi tới đi lui.
Chỉ có Cố Vãn Thanh, im lặng ngồi trên ghế.
Cô che bụng, nhìn về phía Lục Kiến Châu:
"Cha, chú Kiến Quân, ngồi xuống đợi đi, đừng lo lắng, Lập Hành sẽ không sao đâu."
"Bảo cha làm sao yên tâm? Bảo cha làm sao yên tâm? Vãn Thanh, con nói xem, chúng ta kinh doanh thôi sao mà khó như thế? Tiểu Hành khó khăn lắm mới có thành tích ở phương diện này, vậy mà lại có người hãm hại chúng ta. Thật là, thật là..."
Lục Kiến Châu không biết nên hình dung tâm trạng bản thân thế nào.
Suy cho cùng họ đã ở trong núi quá lâu rồi.
Không quá hiểu chiêu trò của thành thị.
Quay về nghe Cố Vãn Thanh kể quá trình sự việc, với lại đọc báo.
Lục Kiến Châu cứ lo lắng mãi, không yên tâm được nữa.
Lục Kiến Quân cũng bắt đầu tự trách:
"Đều tại tôi, nhiều năm như vậy cũng không quen biết được ai ở huyện, nếu không thì có thể giúp Tiểu Hành rồi!"
Cố Vãn Thanh thấy hai người mãi vẫn không bình tĩnh lại, chỉ đành an ủi nói:
"Không sao đâu, phải tin tưởng Lập Hành! Anh ấy là người có thể tạo ra kỳ tích!"
Lục Kiến Quân cũng chỉ đành gật đầu:
"Mong là vậy, Kiến Châu, anh cũng đừng chạy lung tung khắp nơi nữa, Vãn Thanh đang mang thai, anh như vậy trong lòng nó không bình tĩnh được, không tốt cho đứa bé."
Lục Kiến Châu thở dài nói: "Ừ, là lỗi của tôi, tôi ngồi xuống, ngồi xuống ngay đây!"
Cố Vãn Thanh cắn cắn răng, mỉm cười: "Con không sao."
Sau khi dứt lời.
Ánh mắt của cô nhìn ra vị trí cửa ra vào.
Cô đã nhìn chằm chằm cánh cửa này cả buổi chiều rồi.
Chỉ là người muốn gặp mãi vẫn chưa xuất hiện.
Lúc mới về, tim luôn đập "thình thịch" không ngừng.
Thế nhưng.
Cố Vãn Thanh biết bản thân không thể kích động.
Như thế chẳng những không giúp được Lục Lập Hành, còn có thể vì mình mà tạo thành rắc rối cho anh.
Cho nên trong khoảng thời gian sau đó.
Cô đều ép bản thân ngồi xuống.
Bất kể thế nào cũng không được làm tổn thương các bé.
Chỉ là trong lòng Cố Vãn Thanh cũng vô cùng lo lắng.
Cũng không biết Lục Lập Hành thế nào rồi? Bọn họ có làm khó anh không?
Nhưng nghĩ lại, Cố Vãn Thanh cứ cảm thấy đau lòng.
Lại ngồi thêm nửa tiếng.
Lục Kiến Quân Quả thật không ngồi yên được nữa.
"Bỏ đi, tôi đi bệnh viện xem thử, có tin tức sẽ về nói với mọi người, mọi người đừng sốt ruột. Kiến Châu, lát nữa mua về cho Vãn Thanh một ít cơm, cho cháu nó ăn trước."
"Ừm, được."
Lục Kiến Châu gật đầu đồng ý.
Cố Vãn Thanh cũng không ngăn cản.
Lục Kiến Quân đi đến cửa, mở cửa ra.
Ngay sau đó.
Trong mắt ông ấy vui mừng: "Tiểu Hành? Cháu, cháu về rồi à?"
Lục Kiến Châu nghe thế nhanh chóng đứng dậy.
Thế nhưng, ông ấy còn đi chưa tới hai bước, đã thấy Cố Vãn Thanh từ bên cạnh ông ấy vọt thẳng đến cửa.
Lục Kiến Châu hơi sững sờ.
Mới vừa rồi, ông ấy luôn có cảm giác Cố Vãn Thanh vô cùng điềm tĩnh.
Ngược lại là mình hơi căng thẳng quá mức.
Cô con dâu này của ông ấy vì để cho họ không lo lắng như thế nên đang cố giả vờ bình tĩnh.
Thật ra.
Cô lo lắng hơn ai hết nhỉ?
Lục Kiến Châu không giành với cô, còn gọi Lục Kiến Quân một tiếng:
"Anh!"
Lục Kiến Quân ngờ vực quay đầu: "Sao vậy?"
Thời gian nói câu này, Cố Vãn Thanh đã xông ra rồi!
Lục Kiến Châu ám chỉ hướng của Cố Vãn Thanh.
Lục Kiến Quân vẫn chưa phản ứng lại, Trong đầu ông ấy bây giờ toàn là câu hỏi, Lục Lập Hành thế nào rồi?
Chuyện kinh doanh thế nào rồi, có nghiêm trọng không?
Ngược lại cảm thấy Lục Kiến Châu ngăn cản mình rất kỳ lạ, hình như ông ấy lo lắng cho Lục Lập Hành hơn mà nhỉ?
Vì thế.
Lục Kiến Quân tò mò hỏi:
"Mắt của anh không khỏe sao? Chuyện này lát nữa hẳn nói, xem Tiểu Hành trước đã!"
Lục Kiến Châu: ...
Ở cửa, Lục Lập Hành nghe thấy lời này cũng nghi ngờ hỏi:
"Cha? Mắt sao thế ạ? Cần đi bệnh viện không?"
"Khụ khụ"
Lục Kiến Châu ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, nói:
"Không sao, con xem Vãn Thanh trước đi, con bé lo cho con cả buổi chiều rồi."
Sau khi dứt lời.
Lục Kiến Châu kéo Lục Kiến Quân qua:
"Đi đi, ông chủ Hoàng cũng đến rồi, chúng ta đi tiếp đãi ông chủ Hoàng!"
"Hả hả? Anh đợi đã, tôi còn chưa hỏi rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa mà!"
Hoàng Thiên Lương vốn đứng sau lưng Lục Lập Hành một đoạn không xa.
Nghe thấy lời này, anh ta bất giác cười lên:
"Ha ha, được rồi, trưởng thôn Lục, chiều nay tôi luôn ở cùng anh Lục, để tôi nói với mọi người, chú cứ để vợ chồng trẻ đoàn tụ với nhau đi, cả quãng đường anh Lục luôn hối thúc tôi về nhanh một chút!"
"Ồ ồ, được, đi!"
Lúc này Lục Kiến Châu mới cảm giác được có gì đó không đúng.
Thấy bọn họ đi xa, Lục Lập Hành cười bất lực.
Anh cúi đầu xuống, nhìn Cố Vãn Thanh.
Cô bé này, mới nãy sau khi nhìn thấy mình, thì vẫn lương đứng trước mặt anh.
Ngẩng đầu, nhìn lên anh.
Dường như có lời muốn nói nhưng lại mãi không nói ra.
Trong ánh mắt của cô đầy vẻ lo lắng.
Lục Lập Hành đưa tay ra, xoa xoa tóc cô:
"Sao vậy? Bị doạ rồi à? Không sao, chẳng phải anh về rồi đây sao? Giải quyết xong hết rồi!"
Cố Vãn Thanh nghe thấy lời này, dường như cuối cùng mới phản ứng lại.
Cô nhanh chóng mở rộng hai tay.
Khi Lục Lập Hành vẫn chưa kịp phản ứng, một vòng ôm đã ôm chặt lấy anh.
Bởi vì cách cái bụng, động tác hơi khó khăn.
Nhưng Cố Vãn Thanh vẫn cố hết sức vùi đầu của mình vào lồng ngực Lục Lập Hành.
Cảm nhận được nhịp tim và độ ấm của anh.
Rốt cuộc cô ấy mới an tâm một chút:
"Em biết là sẽ không sao mà, em biết sẽ không có chuyện gì mà, em..."
Cố Vãn Thanh khịt khịt mũi.
Sự điềm tĩnh lúc chiều bỗng biến mất hết.
"Em và cha, và cả chú Kiến Quân luôn đợi anh."
Lục Lập Hành đau lòng nâng cánh tay lên.
Nhẹ nhàng vỗ về vai của Cố Vãn Thanh:
"Anh biết, anh biết em sẽ đợi anh."
"Cho nên anh đã về rất nhanh."
Cứ nói mãi, anh không tự giác lộ ra nụ cười.
Nhớ đến kiếp trước, bất kể mình về nhà lúc nào cũng không có ai đợi.
Lúc ấy.
Nhà, đối với anh mà nói, chỉ là một cái vỏ rỗng.
Một nơi có thể tạm dừng chân nhưng vẫn cô đơn.
Giờ đây.
Cho dù là ở khách sạn, cũng sẽ có người đợi anh.
Nhìn thấy anh thì cho anh một cái ôm.
Nói với anh, cô rất nhớ anh.
Có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc bản thân sống lại nhỉ?
Lục Lập Hành cảm giác vô cùng thỏa mãn:
"Đồ ngốc, chẳng phải anh vẫn ổn đây sao? Anh là người chồng không gì không làm được của em đấy, chút chuyện đó không làm khó được anh!"
Cố Vãn Thanh ôm Lục Lập Hành càng chặt hơn.
"Ừm, em biết mà!"
"Lập Hành, sau này em cũng sẽ không giúp đỡ người khác lung tung nữa, đều tại em không tốt. Nếu không phải em cho họ quýt, cũng sẽ không thấy này."
Lục Lập Hành cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên tóc Cố Vãn Thanh:
"Nghĩ cái gì vậy? Sao lại là lỗi của em? Cho dù em không cho, họ cũng sẽ nghĩ cách lấy được quýt của chúng ta! Em không sai, vả lại, Điềm Điềm là một cô bé rất đáng yêu, anh gặp được cũng sẽ giúp. Đi, đi vào phòng, anh kể cho em nghe chuyện xảy ra hôm nay!"
Cố Vãn Thanh ra sức gật đầu: "Ừm ừm."
Lục Lập Hành đỡ Cố Vãn Thanh đến bên giường.
Để cô nằm xuống, bản thân mình ngồi bên cạnh, nghiêm túc kể chuyện.
Cố Vãn Thanh cũng nghiêm túc lắng nghe.
Cuối cùng.
Cô tò mò nói: "Điềm Điềm bây giờ đã biết đúng sai rồi sao?"
"Anh nghĩ chắc là đã biết!"
Cố Vãn Thanh thở dài một hơi: "Vậy thì tốt, cô bé vẫn còn quá nhỏ, sự giáo dục của cha rất quan trọng."
"Ừm."
Lục Lập Hành khẽ gật đầu, cười lên: "Tất nhiên rồi, em yên tâm đi, hai đứa nhóc nhà chúng ta ra đời, anh nhất định sẽ lấy mình làm gương, dạy dỗ chúng thật tốt!"
"Ha ha!"
Cố Vãn Thanh chọc cười Lục Lập Hành rồi.
Đang cười thì bỗng dưng cô "ây da" một tiếng.
Lục Lập Hành hết hồn nhảy cẫng lên.
Nhanh chóng hỏi: "Sao vậy, sao vậy? Vãn Thanh, có chuyện gì không?"
"Không phải, không phải!"
Cố Vãn Thanh vội xua tay, cô chỉ chỉ vào bụng mình, vui vẻ nói: "Là chúng nó, chúng ta cử động rồi..."
------
Dịch: MBMH Translate