Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 251 - Chương 251 - Thai Cử Động Rồi, Là Các Con Đang Chào Anh

Chương 251 - Thai Cử Động Rồi, Là Các Con Đang Chào Anh
Chương 251 - Thai Cử Động Rồi, Là Các Con Đang Chào Anh

Lục Lập Hành ngay lập tức mừng rỡ.

Hắn vui mừng nhìn vào bụng của Cố Vãn Thanh.

Giơ tay ra, muốn sờ, nhưng lại hơi căng thẳng.

Đây là lần đầu hắn tương tác với các bé cưng.

Các bé vẫn đang ở trong bụng mẹ, cách một lớp da.

Nhẹ nhàng cử động.

Kiếp trước, hắn chưa thể nhìn chúng ra đời.

Kiếp này, Lục Lập Hành bỗng cảm thấy muốn khóc.

Đó là cảm động do huyết mạch liền kề.

Trong lòng hắn phảng phất có một dòng nước ấm chảy qua:

"Thật, thật không?"

"Ừm, thật!"

Cố Vãn Thanh vui vẻ gật đầu: "Em cảm nhận được rồi! Chắc là các con nghe thấy tiếng nói của cha nhỉ? Vui thay cho cha!"

Lục Lập Hành cũng cười:

"Ha ha, hai đứa nghịch ngợm!"

"Thì đó, nếu như vậy mới bắt đầu cử động, ngốc quá đi!"

Cố Vãn Thanh hờn dỗi nói, trong lòng lại cực kỳ vui vẻ.

"Nào, sờ xem nào!"

Cô cũng muốn để Lục Lập Hành cảm nhận một chút niềm vui của cô.

Sau khi phát hiện Lục Lập Hành không dám, Cố Vãn Thanh buồn cười kéo lấy tay Lục Lập Hành.

Trực tiếp đặt lên bụng.

"Không sao đâu, nhất định là các con cũng muốn cho anh sờ."

Sau khi tay của Lục Lập Hành đặt lên thì không nỡ rời ra nữa.

Cái bụng đã tròn vo, cứng cứng, nhưng rất ấm áp.

Lục Lập Hành không nhịn được xoa xoa.

Hành động này đã chọc cười Cố Vãn Thanh: "Làm cái gì vậy? Anh đừng nhúc nhích, bằng không các con cử động anh sẽ không cảm nhận được."

"Được, được!"

Lục Lập Hành không dễ gì mới kiềm chế được sự kích động của bản thân.

Hắn để yên tay trên bụng Cố Vãn Thanh.

Nhưng mà. Đặt một lúc lâu lại không cảm nhận được bất kỳ động tĩnh gì.

Lục Lập Hành nghi ngờ hỏi: "Sao chúng không cử động nữa?"

"Ờm, em cũng không biết."

Cố Vãn Thanh cũng nghi ngờ cúi đầu xuống.

"Các bé cưng ơi, sao vậy con? Đừng ngủ nhé! Là cha nè."

"Mau để cha cảm nhận được sự tồn tại của các con, nghe lời nào, cử động một chút đi."

Thế nhưng.

Bé cưng trong bụng vẫn không nhúc nhích.

Mắt thấy trong vẻ mặt của Lục Lập Hành có hơi chút mất mác.

Cố Vãn Thanh hơi tức giận:

"Các con còn không cử động mẹ sẽ đánh mông đấy!"

"Đừng đừng đừng!"

Cố Vãn Thanh vừa dứt câu, Lục Lập Hành đã ngăn cản cô:

"Đừng đánh, đừng đánh, không cử động cũng không sao."

"Ha ha."

Cố Vãn Thanh không nhịn được cười ra tiếng.

"Lập Hành, coi anh sốt ruột kìa, chúng vẫn chưa ra đời, em muốn đánh cũng không đánh được."

Lục Lập Hành bất lực cười xoà: "Cũng phải nhỉ."

Mới nãy hắn sốt ruột rồi quên luôn.

Chỉ là bảo vệ hai bé cưng trong vô thức.

Cố Vãn Thanh thấy vậy cố ý bĩu môi:

"Làm sao đây? Bỗng dưng em cảm thấy, sau khi các bé cưng chào đời thì em sẽ thất sủng."

Tên này chính là một kẻ cuồng em bé!

Lục Lập Hành buồn cười xoa xoa tóc cô:

"Sao có thể chứ? Cả ba người đều là bé cưng của anh."

Cố Vãn Thanh thuận thế dựa vào vai Lục Lập Hành:

"Thật không?"

"Ừ."

"Vậy anh sẽ tốt với em giống như tốt với bé cưng sao?"

"Ừ."

Cố Vãn Thanh thỏa mãn nhắm mắt lại.

Đúng vào lúc này, cô lại cảm nhận được thai máy của các bé cưng.

Cô nhanh chóng đặt tay của Lục Lập Hành lên trên bụng mình.

"Mau mau mau! Các con lại cử động rồi!"

Chỉ đáng tiếc.

Lần này Lục Lập Hành vẫn không cảm nhận được động tĩnh của chúng.

Hắn bất lực thở dài:

"Hai đứa nhóc này chắc chắn là cố ý."

Mỗi lần chỉ cần hắn vừa sờ vào thì không cử động nữa.

Cố Vãn Thanh buồn cười nhìn hắn:

"Ha ha, không sao, giờ này chúng vẫn chưa ngủ, Hôm nay anh nhất định có thể cảm nhận được các con!"

Cả buổi tối này.

Hai người không làm gì cả, chỉ đợi các bé cưng cử động.

Chỉ tiếc là hai đứa nhóc này lần nào cũng không cho Lục Lập Hành chút mặt mũi.

Cố Vãn Thanh đã hơi buồn ngủ rồi.

Lục Lập Hành chỉ đàn ôm cô đi vào giấc ngủ.

Bên ngoài phòng.

Lục Kiến Châu và Lục Kiến Quân nghe Hoàng Thiên Lương kể lại quá trình sự việc.

Lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

"Tiểu Hành bây giờ đã quen biết nhân vật lợi hại như vậy rồi?"

"Ha ha phải!"

Hoàng Thiên Lương không nhịn được tán thưởng Lục Lập Hành: "Thôn trưởng Lục, chú Lục, Tiểu Hành của các chú, thành tựu sau này chắc chắn sẽ hơn cháu, các chú đừng xem thường cậu ấy!"

Qua một lúc Lục Kiến Quân mới tiêu hóa được những lời này.

Ông ấy vỗ vai Lục Kiến Châu vẫn đang ngơ ngác:

"Có phải cảm thấy những điều này đều không giống con trai của mình không? Nếu anh không muốn có thể cho tôi!"

"Hứ!"

Lục Kiến Châu liếc trắng mắt, đi sang một bên im lặng suy nghĩ.

...

Huyện Song Thành không tính là lớn, bởi vì là huyện.

Tuy mỗi nhà đều có điện thoại.

Đến buổi tối, những nơi không phải khu nội ô, vẫn không được đèn đuốc sáng trưng.

Nhưng hôm nay.

Có người ở hai nơi lại đang thức trắng đêm.

Một nơi là tòa soạn của báo Song Thành.

Một nơi là tòa soạn của báo Kiện Khang.

Đã là mười một giờ đêm.

Nhân viên của họ vẫn chưa có bất kỳ ý định đi ngủ nào.

Viết bản thảo, hiệu đính, sửa chữa, xếp bản in!

"Haizz, tin tức này mà lên, ngày mai chắc chắn bán được nhiều!"

"Phải đó, ha ha ha, đây là phỏng vấn của hai nhân vật lớn cơ mà! Còn cả quýt đó nữa, thực ra tôi cũng đã mua, rất ngon, hôm qua đột nhiên truyền ra tin tức khó hiểu đó, hại tôi không dám ăn mấy quả."

"Ha ha, hôm nay về ăn thêm mấy quả!"

"Ừm, tôi thì lại nghĩ, chị Tuyết là cũng không mua mấy quả, đời anh trai đó lần sau đến, mua nhiều một chút!"

"Được đó được đó, gọi tôi nữa!"

Mà cũng là ngày này..An Điền Dã lén lút đến xưởng sản xuất bột khoai lang Mỹ Vị.

Đợi ở trong gốc một lúc lâu.

Hắn ta mới nhìn thấy Lý Nham.

An Điền Dã nhanh chóng kéo Lý Nham qua:

"Trợ lý Lý, trợ lý Lý? Anh phải giúp tôi đó. Bây giờ tôi phải làm sao? Bên phía cảnh sát đang thẩm tra rồi!"

"Anh gấp cái gì, chẳng phải vẫn chưa điều tra đến anh sao? Anh đừng thừa nhận không phải xong rồi sao? Một tên ăn xin, có thể có bản lĩnh đến đâu?"

"Nói cũng phải. Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Phen này, sau ngày mai, quýt của Lục Lập Hành nhất định sẽ bán đắt hàng, khoai Lang của hắn ta sẽ có ưu thế hơn!"

Lý Nham cũng cau mày:

"Tôi nghĩ xem."

Hắn ta trầm tư trong giây lát, nói:

"Khoai Lang của các anh chẳng phải đều ở trong kho sao? Anh thông minh như vậy, lẽ nào không biết nghĩ vài cách?"

"Tôi..."

An Điền Dã nghiến răng:

"Được, tôi nghĩ cách! Trợ lý Lý, anh hãy giúp tôi thêm, anh yên tâm, ta sẽ không qua sẽ giúp đỡ của anh đâu. Tôi lấy được tiền rồi tất nhiên sẽ chia cho anh."

"Ừ, biết thì tốt."

Lý Nham gật đầu.

Lúc này An Điền Dã mới xoay người đi.

...

Hôm sau.

Thời tiết rất đẹp.

Lúc Lục Lập Hành dậy, Cố Vãn Thanh còn chưa tỉnh.

Hắn giơ tay ra, sờ sờ bụng của Cố Vãn Thanh.

Các bé cưng vẫn không hề nhúc nhích như cũ.

Lục Lập Hành hoàn toàn bỏ cuộc:

"Haizz, thích ngủ y hệt mẹ các con."

Hắn không làm ồn đến Cố Vãn Thanh.

Tự mình đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.

Đợi khi rửa mặt xong, Lục Lập Hành thay một bộ quần áo sạch sẽ, đang muốn ra ngoài mua đồ ăn sáng.

Lúc này.

Ở cửa bỗng dưng truyền đến tiếng hét của Lục Kiến Quân.

"Tiểu Hành, Tiểu Hành, mau đọc báo sáng nay! Cháu nổi tiếng rồi, ha ha ha,!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment