Lục Lập Hành vừa mở cửa liền làm dấu tay im lặng, ý bảo Cố Vãn Thanh vẫn còn đang ngủ.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn về phía Lục Kiến Quân: “Báo đã ra rồi sao ạ?”
“Ha ha, biết là không thể lừa được thằng nhóc cháu mà, vậy mà chú còn định cho cháu một niềm vui bất ngờ đấy! Đây, mau nhìn đi, báo Kiện Khang và Song Thành nhật báo đều dành nguyên một trang để nói về chuyện quýt của cháu đấy!”
Lục Lập Hành tiến tới gần nhận lấy tờ báo, khẽ cười: “Là liên quan tới buổi phỏng vấn của hai giáo sư kia sao?”
“Không phải đều giống nhau sao, ha ha ha, dù sao thì đều chỉ ra rằng quýt của cháu rất có chất dinh dưỡng, không hề liên quan tới việc trúng độc lần này, cháu còn giúp người ta trả tiền viện phí, trên báo viết rằng cháu là người rất có trách nhiệm đấy! Tiểu Hành, cháu không biết thôi, chú vừa mới đứng dưới lầu với cha cháu một lúc, nghe mấy người kia bàn tán nói muốn chờ cháu ra quầy, sau đó sẽ lập tức đi theo cháu mua quýt đấy. Lần này tốt rồi, chúng ta cũng coi như là nhân họa đắc phúc!”
“Vâng, đúng vậy ạ!”
Lục Lập Hành mỉm cười nhìn tờ báo trên tay. Quả nhiên mọi chuyện đều được giải thích rõ ràng trên báo, hơn nữa còn nói cảnh sát sẽ tiếp tục điều tra chuyện này.
“Cũng không tệ lắm!”
Chuyện lần này đã giải quyết ổn thoả xong, hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi: “Chúng ta xế chiều nay về núi hái quýt được chứ ạ?”
“Được chứ, việc làm kiếm tiền thì đương nhiên nên làm càng nhanh càng tốt, chỉ là người ăn mày kia phải làm sao bây giờ?”
“Không sao ạ, cảnh sát sẽ tới tìm anh ấy.”
“Được, vậy để chú đi nói với cha cháu một chút, bảo ông ấy trở về dọn dẹp, buổi sáng ra ngoài đi bộ một chút, buổi chiều ngồi xe về nhà.”
“Vâng, cha cháu không ở trong phòng sao?” Lục Lập Hành hỏi.
Lục Kiến Quân vừa bước xuống lầu vừa nói: “Ha ha, cha cháu lúc này còn đang ở dưới lầu nghe người ta khen ngợi đấy, trong lòng ông ấy có khi đang vui đến rối tinh rối mù rồi, không nỡ trở về nữa!”
Lục Lập Hành bất đắc dĩ cười.
Lúc trở về phòng, hắn phát hiện Cố Vãn Thanh đã ngồi dậy. Lục Lập Thành thấy vậy liền nói tin tức tốt này cho cô biết.
Cố Vãn Thanh nghe xong cũng cực kì vui vẻ: “Thật sao? Vậy thì quá tốt rồi!” Cô trực tiếp nhảy dựng lên, ôm chặt lấy cổ Lục Lập Hành: “Vậy việc làm ăn của chúng ta có thể tiếp tục rồi sao?”
“Ừ, chẳng những có thể tiếp tục, mà sẽ còn ngày càng tốt lên nữa, chúng ta lại bước thêm một bước tới gần kế hoạch xây nhà rồi.”
“Oa~” Cố Vãn Thanh vui mừng ôm lấy khuôn mặt của Lục Lập Hành, thừa dịp hắn không chú ý, nhanh chóng hôn lên một cái: “Chồng, anh quá tuyệt rồi!”
Chồng cô thật sự là không gì không làm được mà! Dù hoàn cảnh có khó khăn chật vật đến đâu cũng đều có thể gặp dữ hoá lành.
Lục Lập Hành bị hành động này làm cho hơi ngây người. Hắn không nhịn được dùng hai tay ôm lấy vòng eo của Cố Vãn Thanh:
“Vãn Thanh.” Giọng nói của hắn trầm thấp, dường như còn có chút khàn, hắn chậm rãi tới gần Cố Vãn Thanh: “Bây giờ vẫn là buổi sáng.”
Nụ cười trên gương mặt Cố Vãn Thanh thoáng chốc cứng đờ. Cô… Cô sao có thể quen mất điều này chứ? Bây giờ vẫn còn là sáng sớm đó, làm sao bây giờ?
Cố Vãn Thanh lập tức cúi thấp đầu, đỏ mặt nói: “Cái kia… Em, … không phải là em cố ý, đúng rồi, chỉ là em quá kích động thôi.”
“Ừm, anh biết.” Giọng nói của Lục Lập Hành vang lên trên đỉnh đầu cô. Cố Vãn Thanh thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của hắn.
Cô nghe thấy hắn tiếp tục nói: “Đừng lo, anh chỉ hôn một chút thôi.”
“Thế nhưng mà…”
“Em vừa nãy cũng hôn anh còn gì…”
“Ai…Vậy, nếu không thì hôn một chút?”
“Ừm, hôn một chút.”
Cố Vãn Thanh lúc này mới ngượng ngùng ngẩng đầu, nhìn Lục Lập Hành một cái, xong cô liền khẩn trương nhắm mắt lại: “Chỉ, chỉ một chút thôi đó…”
Cô còn chưa dứt lời đã bị Lục Lập Hành mạnh mẽ chặn môi.
Nụ hôn của hắn vừa bá đạo vừa nóng nhiệt, khiến chú suýt chút nữa không thở nổi. Cô chỉ có thể nắm thật chặt cánh tay Lục Lập Hành, trong đầu như muốn biến thành bột nhão. Trong đầu cô lóe lên suy nghĩ cần phải bảo vệ cái gì đó, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được là cái gì.
Ngay lúc hắn đang chuẩn bị tiến thêm một bước nữa thì ở phía cửa ra vào vang lên tiếng đập cửa: “Cậu Lục, cậu ở trong này sao?”
Là Hoàng Thiên Lương!
Cố Vãn Thanh vội vàng đẩy Lục Lập Hành ra, hô hấp của cô hỗn loạn, gương mặt ửng đỏ.
Nghe thấy tiếng cười khẽ của Lục Lập Hành, Cố Vãn Thanh liền quay đầu đi: “Lập Hành, ông chủ Hoàng đang gọi anh kìa!”
Ngoài cửa, Hoàng Thiên Lương đợi một hồi lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì, khó hiểu gõ gõ cửa lần nữa: “Cậu Lục? Không phải nói đã lên rồi sao? Sao không có ai trả lời vậy?”
Ông vừa quay người định xuống lầu thì cánh cửa sau lưng bỗng mở ra.
“Anh Hoàng, tìm em có việc gì sao?”
Hoàng Thiên Lương nghe tiếng mới nghiêng đầu nhìn sang.
Trông thấy Lục Lập Hành tóc tai rối bời, quần áo cũng có chút không ngay ngắn, Hoàng Thiên Lương không nhịn được bật cười: “Cậu Lục, mới sáng sớm ra mà đã bận rộn vậy rồi, đúng là người trẻ tuổi, thân thể thật tốt mà, ha ha!”
Lục Lập Hành ngượng ngùng gãi đầu: “Anh Hoàng đây là đang giễu cợt em sao?”
“Haha, không dám không dám, tôi tìm cậu là muốn thương lượng chuyện bán quýt một chút!”
“Quýt có vấn đề gì sao ạ?” Lục Lập Hành nghi hoặc hỏi.
Hoàng Thiên Lương nói: “Không biết cậu có ý định mở một cửa hàng bán hoa quả hay không?”
Lục Lập Hành nở nụ cười: “Ở trấn em cũng đang mở một cái rồi, hiện tại đang do anh trai em quản lý. Huyện thành bên này em cũng đang suy nghĩ, qua mấy ngày nữa còn đang định đi xem mặt tiền cửa hàng.”
“Ha ha, biết là cậu nhất định sẽ có suy nghĩ này cho nên tôi đã chuẩn bị tốt cho cậu rồi!”
“Dạ?”
“Quầy hàng kia của cậu quá nhỏ, chỉ là một cái quán nhỏ mà thôi, mặt tiền cửa hàng cũng không có, buổi sáng tôi qua đó đã mượn một cửa hàng phía trước gian hàng cho cậu cho cậu dùng rồi!”
Thấy Lục Lập Hành có ý từ chối, Hoàng Thiên Lương vội vàng nói tiếp: “Tôi đây cũng không phải là vì cậu không đâu, tôi còn phải dùng quýt của cậu để tuyên truyền nữa, như vậy đồ hộp nhà máy tôi sản xuất mới bán tốt được, cậu cũng không thể không nhận, nếu không thì tiền quảng cáo cho cậu tôi sẽ không trả nổi mất!”
Nói cũng đã nói đến nước này rồi, Lục Lập Hành cũng không tiện từ chối: “Vậy được ạ, cảm ơn anh Hoàng.”
“KHông cần cảm ơn, không cần cảm ơn, có mặt tiền cửa hàng rồi, về sau ngày nào cậu cũng phải cung ứng quýt đấy, tôi cảm thấy tốt nhất là nên có người ở đây trông tiệm, có người trở về hái, mỗi ngày đều có hàng tươi mới để bán, lượng tiêu thụ sẽ tốt hơn nhiều!”
“Vâng, em biết rồi, em sẽ để cha em ở lại đây, trước em sẽ đi thu dọn một chút đã, hôm nay sẽ trở về, sang ngày kia sẽ chính thức mở bán!”
“Được!” Hoàng Thiên Lương nhẹ gật đầu: “Quay lại rồi thì cậu tự đặt tên treo bảng lên, cửa hàng muốn chỉnh sửa thế nào thì sửa, tôi không quan tâm, cậu cứ tuỳ ý, muốn bán cái gì khác cũng được, về sau cửa hàng này sẽ do cậu tự làm chủ!”
“Vâng, được ạ.” Lục Lập Hành gật đầu đáp.
Thương lượng chi tiết mọi việc với Hoàng Thiên Lương, Lục Kiến Châu và Lục Kiến Quân xong, Lục Lập Hành mới dẫn theo Cố Vãn Thanh và Lục Kiến Quân tới nhà ga. Còn Lục Kiến Châu thì đi đến chợ nông dân thu dọn sửa sang lại cửa hàng.
Một ngày này, toàn bộ người huyện Song Thành đều trở nên xôn xao vì tin tức trên báo sáng nay.
Lục Kiến Châu vội vàng tiếp đãi khách, giải thích thời gian vận hành kinh doanh của cửa hàng trái cây này, bận rộn đến quên cả trời đất nhưng lại cực kì vui vẻ.
Mấy người Lục Lập Hành đến tối thì về tới thôn. Vừa xuống xe, bọn họ đã nhìn thấy Đại Hoàng đang ngủ ngay bên cạnh xe…
------
Dịch: MBMH Translate