Trông thấy Lục Lập Hành xuống xe, mấy người đứng xem náo nhiệt ở gần đó liền mừng rỡ hô:
“Đại Hoàng, Đại Hoàng, Tiểu Hành đã về rồi!”
“Đại Hoàng, đừng ngủ nữa, mày đã ngủ cả hai ngày rồi đấy!”
Đại Hoàng giật mình tỉnh lại, nó hoang mang quay đầu lại, lúc nhìn thấy Lục Lập Hành liền đứng phắt dậy, sau đó phóng tới phía bên này.
Lục Lập Hành nhìn thấy dáng vẻ này của Đại Hoàng liền biết chú chó này đã nằm đây đợi mình hai ngày nay rồi. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xổm xuống, định ôm Đại Hoàng một cái.
Ngay lúc Đại Hoàng sắp nhào vào lòng hắn thì đột nhiên thắng gấp một cái, sau đó nó nhanh chóng quay người, chạy ra phía sau hắn.
Lục Lập Hành:…
Một giây sau đó, chỉ nghe thấy Đại Hoàng với với cái chân nhỏ của nó về phía Cố Vãn Thanh, sủa lớn: “Gâu gâu ~ gâu gâu gâu ~”
Không cần nghĩ cũng biết Đại Hoàng đang nhảy cẫng lên dưới chân Cố Vãn Thanh rồi, khỏi phải nói nó đang vui mừng tới cỡ nào.
Lục Lập Hành không khỏi nhớ lại, kiếp trước, ở trên các chương trình phát sóng trực tiếp cũng có rất nhiều người chung sống hoà thuận yêu thương lẫn nhau với chú chó của mình. Mỗi lần nhìn thấy hắn đều mười phần ao ước.
Bây giờ vốn cho là mình có chó rồi, cũng có thể có một cuộc sống đáng ao ước như vậy với chú chó nhà mình, bây giờ xem ra hoàn toàn là do hắn nghĩ nhiều rồi.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ quay đầu, quả nhiên thấy Đại Hoàng đang nằm rạp dưới đất, đầu cố ngẩng lên thật cao, chờ Cố Vãn Thanh đưa tay vuốt ve nó, ánh mắt nó thỉnh thoảng còn liếc sang Lục Lập Lành, nghiễm nhiên hoàn toàn phớt lờ Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành:…
Con chó này thành tinh rồi! Đúng là cái đồ thiếu đánh!
“Đại Hoàng!” Lục Lập Hành thở thật dài một hơi: “Mày sẽ không phải là giống Husky đấy chứ?”
Loài chó duy nhất không nghe lời lại còn thích phá nhả thì hẳn chỉ có Husky thôi đi?
“Gâu!” Đại Hoàng bất mãn sủa lớn một tiếng với Lục Lập Hành: Anh mới là Husky! Cả nhà anh đều… Không đúng, chỉ có anh là Husky ở đây thôi!
Lục Lập Hành lại yên lặng thở dài. Hắn tự hỏi bao giờ mình nên nếm thử thịt chó một lần.
Hành động này ngược lại lại khiến Cố Vãn Thành không nhịn được cười: “Ha ha ha, hai người đừng náo loạn ở đây nữa, đi, về nhà thôi, còn nhiều việc lắm đấy! Đại Hoàng, đừng nháo nữa, nếu còn nháo nữa, về sau bọn chị lên huyện rồi sẽ không có thức ăn nữa đâu, phải đối với Tiểu Hành tốt một chút, biết chưa?”
Đại Hoàng nghe xong lời này liền cuống lên: “Gâu~” Sao lại có thể không mang thức ăn cho Đại Hoàng được chứ ~ thức ăn nhất định phải mang ~ Đại Hoàng hơi nghiêng đầu nhìn Lục Lập Hành.
Người này… Thế nhưng chính là người quyết định thức ăn của mình a! Có lẽ… Nó hẳn là nên lấy lòng người này một chút?
Nghĩ tới đây, Đại Hoàng lại bước nhanh về phía trước, dùng đầu chó của mình cọ cọ lên ống quần của Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành:…
Đây mới thật sự gọi là chân chó a!
Hừ, hắn không muốn để ý tới nó!
Hắn suy nghĩ một lúc, quyết định đẩy nhiệm vụ hái quýt ra sau, tự hắn lên núi trước xem có thịt rừng gì không.
Trọng sinh trở về đã lâu như vậy rồi, miệng hắn cũng trở nên kén ăn hơn.
Thịt rừng trên núi thật sự không tệ, so với sơn hào hải vị ngoài kia ăn còn ngon hơn. Hơn nữa còn có thể bồi bổ thân thể cho Vãn Thanh.
Chỉ là hệ thống này rất lâu rồi không cho hắn mở cẩm nang vận khí, cũng không biết hắn và Đại Hoàng còn có vận khí tốt như vậy hay không, bắt được con thỏ.
Lục Lập Hành đang nghĩ, trong đầu lại đột nhiên vang lên âm thanh: “Chúng mừng kí chủ, thu nhận được cẩm nang vận khí x1, cẩm nang vận khí đã được thêm vào mục hành trang, mời khí chủ kiểm tra và nhận!
Lục Lập Hành:…
Khá lắm! Hệ thống từ khi nào lại nghe lời như vậy rồi?
Lát nữa hắn nhất định phải lên núi, không thể phụ ý tốt của hệ thống được!
Lục Lập Hành lúc này đang chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý tới Đại Hoàng dưới chân mình.
Đại Hoàng cọ một hồi lâu cũng không thấy Lục Lập Hành đáp lại, nó liền tức giận! nó trực tiếp nhảy dựng lên, nhân lúc Lục Lập Hành còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng cắn một cái vào mông Lục Lập Hành!
“Gâu!”
Lại còn dám không nhìn chó ta đây! Đúng là khiến người… Không đúng, khiến chó tức giận mà!
Cảm nhận được cơn đau, Lục Lập Hành vô thức quát lên: “Đại Hoàng, mày làm cái gì vậy?”
Đại Hoàng nhanh chóng chạy trước hai bước, nó xoay đầu lại, vừa lè lưỡi vừa nhếch miệng hả hê cười! Ha ha ha~ đuổi không kịp chó ta đây chứ gì?
Lục Lập Hành:…
Con chó này thật sự là càng ngày càng quá phận rồi!
“Đại Hoàng, mày đứng lại đó cho tao! Xem tao thu thập mày thế nào đi!”
Lục Lập Hành vừa nói vừa đuổi theo Đại Hoàng.
Cố Vãn Thanh ở đằng sau cười quên cả trời đất.
Gần đó, người đi đường cũng tò mò hỏi một câu: “Vãn Thanh, chồng em sao lại đánh nhau với Đại Hoàng rồi? Em cũng không khuyên cậu ấy một chút đi?”
Cố Vãn Thanh lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ ôn nhu: “Anh ấy mấy ngày nay đã quá mệt mỏi rồi, cứ để anh ấy nghỉ ngơi một chút ạ.”
Mấy ngày qua Lục Lập Hành ngày nào cũng bận rộn tới lui. Đến huyện thành lại gặp đủ thứ chuyện. Thật sự là quá mệt mỏi. Tuổi thiếu niên như hắn thật ra đều rất thích chơi. Giống như các thiếu niên mồ hôi đổ như mưa trên sân bóng rổ ở huyện thành kia.
Nhưng Lục Lập Hành thì khác, hắn dù gặp chuyện gì cũng luôn một mình gắng gượng chống đỡ. Thong dong đối mặt, giải quyết thỏa đáng. Người khác đều cho rằng hắn rất lợi hại, nhưng Cố Vãn Thanh lại có chút đau lòng.
Hắn cũng nên có niềm vui và thời gian thư giãn cho chính mình.
Ví dụ như lúc ở cùng một chỗ với Đại Hoàng như này. Khi đó, hắn luôn có thể quên đi mọi đề phòng.
Nếu đã như vậy, sao cô phải ngăn cản làm gì.
Chị gái đứng cạnh nghe vậy thì cười: “Ha ha, chị không hiểu rõ thanh niên cô cậu, có điều, nhìn hai đứa hạnh phúc như thế, bọn chị cũng cảm thấy yên tâm, trước kia luôn cảm thấy em sẽ bị khi dễ mà, Vãn Thanh, chờ đứa nhỏ này của em sinh ra rồi, gia đình bọn em sẽ càng náo nhiệt hơn nữa.”
“Đúng vậy ạ, sẽ rất náo nhiệt!”
Thiên Thiên, Đại Hoàng, lại thêm hai bảo bảo, cùng Lục Lập Hành. Cố Vãn Thanh không dám tưởng tượng đó là niềm hạnh phúc lớn đến mức nào. Nhưng chỉ nghĩ một chút thôi đã cảm thấy cuộc sống tương lai cực kì hạnh phúc rồi.
Cố Vãn Thanh cười, phát hiện Lục Lập Hành ở phía trước đã dừng lại. Hắn nghiêng đầu thoáng nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng quay người, đi tới chỗ cô, mặc kệ Đại Hoàng.
Hành động đột ngột này khiến Đại Hoàng ở phía sau hắn sủa lớn không ngừng: “Gâu gâu gâu”
Này này này ~ anh có phải không chơi nổi nữa không? Sao đột nhiên lại chạy trở về rồi, mau tới đây đuổi ta đi, mau đuổi theo ta đi ~
Đại Hoàng nhe răng toét miệng tràn đầy khiêu khích.
Cố Vãn Thanh buồn cười nói: “Sao lại không đuổi nữa rồi?”
Lục Lập Hành khoát tay áo: “Nhớ em, anh sao phải để con chó ngốc kia giày vò bản thân mình chứ? Cũng chỉ là một con cẩu độc thân mà thôi!”
“Phụt ~” Cố Vãn Thanh bị chọc cười” “Cẩu độc thân?”
“Ừm, chính là từ dùng để chỉ những con chó không có đối tượng đấy!”
Nói rồi, Lục Lập Hành chỉ chỉ về phía Đại Hoàng: “Ví dụ như Đại Hoàng.”
“Ha ha!” Cố Vãn Thanh cười ha hả: “Còn có cách nói như vậy sao?”
“Đúng vậy đó! Thú vị sao?”
Lục Lập Hành nhớ tới cách gọi này ở kiếp trước cực kì thịnh hành. Lúc đó, ở trên internet, tất cả những người độc thân đều được gọi là cẩu độc thân! Mà cẩu độc thân thì sẽ bị ngược.
“Thú vị thú vị, Lập Hành, sao anh lại nghĩ ra được từ này cơ chứ?”
“Bởi vì nhìn thấy Đại Hoàng a!” Lục Lập Hành lại nhìn về phía Đại Hoàng.
Mà Đại Hoàng hoàn toàn không hề hay biết mình đang bị chủ nhân khinh bỉ. Nó vẫn còn đang bất mãn sủa lớn với Lục Lập Hành…
------
Dịch: MBMH Translate