Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 254 - Chương 254 - Chúng Ta Đều Nên Cảm Tạ Tiểu Hành

Chương 254 - Chúng Ta Đều Nên Cảm Tạ Tiểu Hành
Chương 254 - Chúng Ta Đều Nên Cảm Tạ Tiểu Hành

Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ: “Anh nhìn Đại Hoàng kìa, nó vẫn còn đang gọi anh đấy, ai, chủ nhân như anh đúng là… Chỉ biết khi dễ Đại Hoàng!”

“Ha ha!” Lục Lập Hành cũng nở nụ cười.

Hắn cầm lấy toàn bộ đồ trong tay Cố Vãn Thanh, sau đó quay đầu nhìn về phía Đại Hoàng: “Đi thôi Đại Hoàng, nếu có sức như vậy thì nhân lúc trời còn chưa tối, chúng ta đi lên núi bắt ít thịt rừng, tối còn có thêm ít đồ ăn!”

“Gâu gâu!” Đại Hoàng nghe xong lời này thì hưng phấn nhảy dựng lên.

Lâu lắm rồi không cùng chủ nhân lên núi bắt thịt rừng, nó cũng rất nhớ cảm giác đó a!

“Nhưng mà, chúng ta sẽ cùng nhau thi đấu, xem ai bắt được nhiều hơn! Bắt được nhiều hơn thì tối nay sẽ được ăn nhiều hơn một chút, thế nào?”

Cũng không biết Đại Hoàng có nghe hiểu không, chỉ thấy nó hưng phấn vẫy đuôi, nhìn là có thể thấy nó đang phấn khích cỡ nào.

Hai người một chó cùng nhau đi về nhà.

Lúc này, Lục Thiên Thiên đã được Chu Ngọc Hà đón về, Lục Lập Vĩ thì đang đi đào khoai lang, Lục Tiểu Phi thì đang ở rừng quýt.

Sau khi Lục Lập Hành về đến nhà thì đưa quà tặng cho mọi người cho Cố Vãn Thanh, để Cố Vãn Thanh đem đi chia. Sau đó hắn đạp chiếc xe đạp 28 đòn của mình đi về phía rừng quýt.

Ở rừng quýt lúc này, Lục Tiểu Phi đang ngồi một chỗ nghỉ ngơi. Nhìn những cây quýt tươi tốt trước mặt, khoé môi hắn không khỏi lộ ra ý cười.

Lúc Trịnh Hoa Mẫn tới chính là nhìn thấy một màn như vậy.

Cô đưa trà đã chuẩn bị kỹ trong tay cho Lục Tiểu Phi: “Ngồi đó cười ngây ngô cái gì vậy? Mau uống đi cho nóng.”

“Ừm, cảm ơn vợ!”

Lục Tiểu Phi nhận lấy chén trà, sau đó không nhịn được hôn Trịnh Hoa Mẫn một cái: “Em vất vả rồi!”

Trịnh Hoa Mẫn lập tức cúi thấp đầu xuống: “Anh, anh làm cái gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt thế này.”

“Ha ha, cũng chỉ có hai chúng ta thôi, anh hôn vợ mình một chút thì có làm sao?”

Trịnh Hoa Mẫn không vui trợn mắt nói: “Anh đấy, từ sau khi theo Tiểu Hành làm việc, cả người thay đổi đi không ít rồi.”

“Thật sao? Là tốt lên hay xấu đi vậy?”

“Dĩ nhiên là tốt lên rồi, trước kia anh luôn trầm mặc ít nói, cạy miệng cũng không chịu nói chuyện, cái gì cũng giấu ở trong lòng, anh nhìn anh bây giờ xem, tốt hơn bao nhiêu.”

Lục Tiểu Phi uống một ngụm trà, nở nụ cười: “Đúng vậy, đại khái là thái độ lạc quan của Tiểu Hành đã giúp anh nghĩ thoáng rồi đi? Em nhìn này, rừng quýt này, còn có em và Đậu Đậu, cả cha mẹ nữa! Trước kia anh cho rằng anh sẽ mất đi tất cả, không nghĩ tới mọi người vẫn luôn ở bên cạnh anh, anh… Anh rất vui vẻ.”

Lục Tiểu Phi cười, nói ra lời trong lòng.

Hắn thật sự rất vui vẻ, gần đây, những khó chịu tích tụ trong lòng cũng vơi đi rất nhiều. Cảm giác này giống như hắn vừa có được một cuộc sống mới vậy.

Trịnh Hoa Mẫn cũng nhìn rừng quýt, nói: “Ai, chúng ta đều nên cảm tạ Tiểu Hành, hi vọng quýt này có thể bán chạy, như vậy, Tiểu Hành có thể kiếm lời được nhiều, cũng có thể chăm sóc Cố Vãn Thanh và bảo bảo thật tốt, em nhìn cậu ấy có vẻ như là coi trọng Vãn Thanh và bảo bảo hơn tất cả mọi thứ!”

“Ha ha, sau này anh cũng muốn coi trọng em và Đậu Đậu hơn nữa, hai người cũng là tất cả của anh!” Lục Tiểu Phi vừa nói vừa ôm lấy Trịnh Hoa Mẫn, muốn hôn cô lần nữa.

Đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy cách đó không xa có tiếng người ho nhẹ vang lên: “Khụ khụ!”

Lục Tiểu Phi nhanh chóng thu hồi động tác, nhìn về phía âm thanh phát ra: “Tiểu Hành, cậu trở về rồi à!”

Lục Lập Hành bất đắc dĩ sờ sờ mũi: “Vâng, em về rồi!”

Không nghĩ tới bản thân hắn vừa mới nói Đại Hoàng là cẩu độc thân, bây giờ hắn đã bị ngược rồi. Hoá ra, thằng hề cuối cùng lại chính là hắn.

“Không quấy rầy hai người chứ? Anh Phi, chị Hoa Mẫn.”

“Không không không, chị chỉ là đưa chút trà cho Tiểu Phi thôi, hai người cứ từ từ trò chuyện đi!” Trịnh Hoa Mẫn nói rồi vội vàng rời đi.

Lục Tiểu Phi cũng không ngăn cản cô, chỉ là trong ánh mắt nhìn theo bóng lưng cô lại tràn đầy ý cười.

Đợi cô đi xa rồi, Lục Lập Hành mới đi tới bên cạnh Lục Tiểu Phi, nói: “Anh và chị Hoa Mẫn không tệ nha, anh Phi!”

“Ừm, đều là nhờ phúc của cậu cả, Tiểu Hành, tôi hẳn nên cảm ơn cậu thật tốt một phen, có điều, tôi biết cậu cũng không muốn nghe, thôi, không nói cái này nữa, quýt bán thế nào rồi? Còn tốt chứ?” Lục Tiểu Phi nói vào vấn đề chính.

Thật ra, từ khi Lục Lập hành bắt đầu bán quýt, mặc dù hương vị của quýt xác thực không tệ, nhưng Lục Tiểu Phi vẫn có chút lo lắng, sợ rừng quýt này sẽ trở thành gánh nặng cho Lục Lập Hành. Hắn cũng sợ bản thân mình chăm sóc rừng quýt không tốt lại dẫn đến vấn đề gì đó.

“Vâng, bán rất tốt, em trở về chính là để nói cho anh rằng từ ngày kia, bọn em sẽ bắt đầu cung ứng quýt dài hạn cho phía huyện thành bên kia, em ở bên kia cũng có mở tiệm trái cây, anh Vương Cường sẽ tìm xe giúp chúng em vận chuyển hàng hoá, cho nên, anh Phi, có lẽ sắp phải bận rộn rồi! Anh phải chuẩn bị thật tốt đấy!”

Lục Tiểu Phi nghe xong lời này, cả người đều kích động: “Vậy thì tốt quá rồi, anh đã sớm chuẩn bị kĩ lưỡng rồi, bận rộn sao? Tới đi!”

“Ha ha!” Lục Lập Hành vỗ vỗ bả vai Lục Tiểu Phi: “Cùng nhau nỗ lực nhé!”

“Ừ, cùng nhau nỗ lực!” Lục Tiểu Phi cũng nhẹ gật đầu.

“Được rồi, anh đi hái quýt đi, vẫn quy củ cũ, một ngày một người một đồng tiền công, giờ em mang theo Đại Hoàng lên núi còn có chút việc.”

“Đi! Đi thôi!” Lục Tiểu Phi mười phần nhiệt tình đáp. Hắn phải nhanh về gọi người đi!

Lục Lập Hành nói chuyện xong liền lên xe đạp về nhà.

Lúc hắn về đến nơi, Đại Hoàng đã đứng ở cửa ra vào ngẩng đầu chờ hắn. Thấy Lục Lập hành trở về, nó lập tức đứng dậy sủa lớn về phía Lục Lập Hành: Anh lại đi đâu đấy ~ Anh lại đi đâu đấy ~ Thế mà không mang theo tôi ~ Chó tôi không vui ~

Lục Lập Hành buồn cười nhìn nó. Hắn dừng xe lại xong liền đi lấy rổ rồi quay người đi lên trên núi.

“Đại Hoàng, đi thôi! Vãn Thanh, em ở nhà chờ nhé, trước đừng nấu cơm vội, tối nay chúng ta ăn thịt!”

Cố Vãn Thanh nhìn dáng vẻ tràn đầy lòng tin của một người một chó, buồn cười nói: “Haha, anh xác định chắc chắn có thể mang được thịt rừng về sao?”

“Đương nhiên rồi!”

Có hệ thống chống lưng, sao có thể không bắt được chứ!

“Ha ha, nhỡ không bắt được thì sao?”

“Nếu như không bắt được…”

Lục Lập Hành đảo mắt nhìn bốn phía một chút, cuối cùng dừng ánh mắt trên thân Đại Hoàng: “Không bắt được thì ăn thịt chó!”

Đại Hoàng: ???

Thiên Thiên vừa mới đi từ phòng ra, chỉ nghe thấy mỗi câu nói này. Cô bé lập tức khóc lớn: “Không được ăn Đại Hoàng, anh hai, không thể ăn Đại Hoàng được, oa oa, nhà chúng ta không còn cái ăn nữa rồi sao? Sao lại ăn Đại Hoàng rồi? Em, em, em, em có thể không ăn cơm!”

Lục Lập Hành thấy cô bé khóc liền đau lòng: “Được rồi Thiên Thiên, anh hai gạt em thôi, sao lại ăn Đại Hoàng được, yên tâm đi, bọn anh nhất định có thể bắt được thịt rừng đem về, hai người cứ chờ tin tốt đi! Đi thôi Đại Hoàng!”

Đại Hoàng nhìn Cố Vãn Thanh, lại nhìn cô nhóc bên cạnh. Cuối cùng, nó nhìn về phía Lục Lập Hành.

Đại Hoàng đợi Lục Lập Hành đi được hai bước rồi, mới nhấc chân đi theo. Nó phải giữ khoảng cách với chủ nhân mới được, nhỡ bị ăn thật thì làm sao bây giờ ~.

Đại Hoàng có tiểu tâm tư của chính nó.

Lục Lập Hành cũng không để ý tới tâm tư của nó.

Một người một chó cùng nhau đi lên núi. Cũng không biết hôm nay sẽ gặp phải con gì, nó sẽ dùng tư thế gì chết trước mặt mình. Dù sao thì mỗi lần hệ thống cho hắn bắt thú đều bằng một kiểu khác nhau.…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment