Thời tiết có chút lạnh, cây cối trên núi đều đã rụng hơn nửa số lá trên cành, nhìn có vẻ hơi hoang vu.
Đại Hoàng vung vẩy bước trên lớp lá cây rụng dưới mặt đất, tạo ra tiếng xào xạc vang dội.
Lục Lập Hành đi ở phía trước bất đắc dĩ liếc nó một cái.
Đại Hoàng thấy vậy liền dựng thẳng lỗ tai lên, lại cách Lục Lập Hành xa thêm một chút.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ đành phải nhắc nhở: “Đại Hoàng, chúng ta tranh tài, đừng quên đấy!”
“Gâu ~” Đại Hoàng nhỏ giọng đáp một tiếng, quay người, chạy về một phía khác.
Hừ, ta biết rồi, ta chính là một thợ săn đỉnh cao đấy! Nhớ ngày đó, con lợn rừng, con thỏ kia đều là công lao của ta đây!
Đại Hoàng không hề mảy may ý thức được, những thứ nó bắt được kia đều là vì có Lục Lập Hành ở đó cho nên nó mới bắt được. Lúc này, nó vẫn đang tràn đầy lòng tin vào chính mình.
Lục Lập Hành thấy cảnh này liền không nhịn được nở nụ cười.
Đúng lúc này, trên đống lá rụng bỗng vang lên tiếng xoạt xoạt.
Lục Lập Hành vội vàng ra dấu im lặng.
Lỗ tai Đại Hoàng lại dựng thẳng lên. Nó trừng lớn mắt chó, chăm chú nhìn vào vị trí phát ra động tĩnh kia.
Lục Lập Hành cũng híp mắt nhìn: “Là một con thỏ!”
Sắp tới mùa đông đi nữa thì thỏ vẫn phải có. Hơn nữa, vì mùa đông lương thực khan hiếm hơn nên loài thỏ thường đều sẽ ra ngoài tìm ăn.
Đại Hoàng liền cảnh giác lên. Nó liếc mắt nhìn Lục Lập Hành, bắt đầu rạp người xuống đất, từ từ tiến về phía con thỏ kia, ánh mắt nó tràn đầy kiêu ngạo!
Nhìn ta đây, chó ta chuẩn bị phát huy năng lực rồi đây ~
Lục Lập Hành bất đắc dĩ cười cười.
Hắn lấy ra một cây cà rốt từ trong giỏ của mình và một nửa lá bắp cải trắng. Sau đó, hắn tìm một chỗ đất trống, để cà rốt và bắp cải xuống, rồi ngồi xuống đó.
Sau đó, hắn nhàn nhã ngồi nhìn về phía Đại Hoàng, ấn mở cẩm nang vận khí!
Đúng lúc này, con thỏ cảm nhận được nguy hiểm tới gần, nó vểnh tai, vừa liếc thấy Đại Hoàng đã chạy lấy mạng nhỏ.
Vốn là hướng chạy của nó ngược hướng với phía Lục Lập Hành đang ngồi, nhưng chẳng biết thế nào mà lại đột nhiên chạy về phía Lục Lập Hành.
Đại Hoàng đang vội vàng đuổi theo thì bỗng nhiên thấy con mồi rẽ ngoặt, nó cũng lập tức thắng gấp, rẽ ngoặt theo con mồi.
Đại Hoàng có chút sốt sắng, con thỏ ngốc này sao lại đột nhiên chạy về phía chủ nhân nó rồi? Chạy nữa sẽ đâm vào tảng đá mà chết đấy! Trực tiếp để nó bắt không tốt sao? Dù sao cũng đều là chết…
Nhưng mà, con thỏ căn bản không thể hiểu được tiếng lòng của Đại Hoàng. Nó cảm thấy ở phía trước dường như có vật hấp dẫn trí mạng nào đối với nó.
Chỉ một chốc lát sau, nó đã chạy tới trước mặt Lục Lập hành, sau đó không chút do dự tự đâm đầu vào phiến đá chết, giống như con thỏ trước đây vậy.
Đại Hoàng:…
Nó nghiêng đầu, ai oán nhìn con thỏ này. Con thỏ này chắc chắn đầu óc có vấn đề rồi.
Lục Lập Hành cười cười, nhặt con thỏ lên: “Ha ha, Đại Hoàng, con thỏ này là của tao, mày cố lên đi!”
Đại Hoàng không phục sủa lên: “Gâu!”
Hừ! Ta nhất định sẽ bắt được thỏ cho mà xem!
Nghĩ như vậy, nó nhanh chóng xoay người, chạy vào trong rừng.
Lục Lập Hành cũng đi theo cách nó không xa.
Chỉ chốc lát sau, hai người lại nhìn thấy một con thỏ khác.
Đại Hoàng không đợi Lục Lập Hành tới gần đã vọt về phía con thỏ. Nó phải thừa dịp con thỏ này còn chưa chạy đến chỗ chủ nhân để đuổi nó đi thật xa. Có như vậy, nó mới có cơ hội bắt thỏ được!
Nhưng mà, nó đuổi một hồi lâu, cuối cùng phát hiện con thỏ vẫn vòng đến bên cạnh Lục Lập Hành, tự đâm chết mình!
Đại Hoàng không sủa nên tiếng.
Đám thỏ này có độc!
Cứ như vậy, Lục Lập Hành bắt liên tiếp bốn con thỏ, còn Đại Hoàng một con cũng chưa bắt được.
Lúc hắn nhặt con thỏ cuối cùng lên, không nhịn được giơ giơ con thỏ ra trước mặt Đại Hoàng, nói: “Đại Hoàng, mày thua chắc rồi!”
Đại Hoàng:…
Cái này có thể nhịn được sao? Tuyệt đối không thể nhịn được! Thỏ và lợn rừng có hơi ngốc, nhưng những con vật khác chắc là không ngốc như vậy đâu đúng không?
Đại Hoàng quyết định không tìm thỏ nữa! Nó thay đổi phương hướng, quyết định đi tìm một con động vật nhỏ khác!
Lục Lập Hành cũng đi theo nó.
Không bao lâu sau, một người một chú đã nhìn thấy một đám gà rừng trong một bụi cây tùng. Ở đó có chừng năm, sáu con gà đang cục tác tìm ăn trong rừng tùng.
Đại Hoàng thấy vậy liền quay đầu, giễu cợt liếc mắt nhìn Lục Lập Hành.
Thấy chưa, sáu con gà rừng đấy, chỉ cần ta bắt tất cả chúng nó lại, chó ta sẽ thắng! Chó ta thành thạo nhất là bắt gà đấy!
Lục Lập Hành thấy thế liền buồn cười khoát tay áo: “Mày đi bắt đi, tao ở chỗ chân núi kia uống nước, khát!”
Rừng cây tùng này cách khe suối chỗ rãnh chân núi cũng không xa.
Dưới đó có một cái ao nước do một người thường xuyên lên núi đào, ao này tích trữ nước suối ở quanh đây chảy vào. Nếu lên núi thì có thể uống nước rửa mặt, nghỉ chân một chút ở đây.
Sáu con gà rừng kia, Lục Lập Hành không tin Đại Hoàng có thể bắt được toàn bộ. Hắn cũng không thể khi dễ Đại Hoàng quá được. Trước cứ để nó chơi đùa, bắt một hai con đã. Chờ mình nghỉ đủ rồi, lại đi lên bắt gà rừng sau.
Lục Lập Hành nói xong liền thực sự đi về phía chân núi.
Đại Hoàng làm một con chó ở lại, nó phấn khích xông vào đám gà rừng. Một đám gà rừng tức khắc tán loạn khắp nơi. Đại Hoàng cũng theo đó trở nên hưng phấn!
Nhiều gà rừng như vậy ~ đều là thịt cả đấy!!!
Đại Hoàng vừa sủa vừa vọt tới! Hôm nay nó nhất định phải khiến cho chủ nhân nhìn thấy rõ năng lực của nó! Nó sẽ đuổi theo con gà rừng kia, con gà mập nhất trong đám gà rừng đó.
Đại Hoàng săn gà đến vô cùng vui vẻ!
Đáng tiếc, gà rừng và gà nhà dù sao cũng có chút khác biệt. Gà rừng có chút năng lực bay, mặc dù cũng không bay được cao, nhưng đủ để nó thoát khỏi móng vuốt của Đại Hoàng mỗi khi nguy cấp. Đại Hoàng chỉ cần sắp đuổi kịp nó, gà rừng sẽ lập tức mở cánh, vừa kêu vừa bay về một hướng khác.
Cứ như vậy, Đại Hoàng ròng rã đuổi gà đến tận mười phút đồng hồ, mệt tới thè lưỡi.
Nhưng đúng lúc này, con gà rừng kia quay đầu, quay về phía nó kêu một tiếng! Một tiếng này, rõ ràng chính là đang khiêu khích nó!
Đại Hoàng lập tức tức giận! Con gà rừng này thế mà còn dám khiêu khích cho ta! Hừ! Vậy cũng đừng trách chó ta không khách khí!
Thế là, một vòng truy đuổi mới lại bắt đầu.
Lục Lập Hành ngồi cạnh ao nước, nhìn một màn này, không khỏi cười: “Ai, Đại Hoàng, bao giờ mày mới có thể bắt được gà rừng đây?”
Đại Hoàng:…
Hôm nay nó không bắt được gà rừng, nó sẽ không phải là chó nữa!!!
Đại Hoàng gần như dùng hết toàn bộ sức lực toàn thân, mạnh mẽ tiến lên.
Chỉ tiếc, càng đuổi, con gà rừng cách nó càng xa.
Nhưng Lục Lập Hành lại phát hiện ra một chuyện thú vị! Con gà rừng kia, chạy thế nào, hình như lại đang chạy về phía hắn rồi?
Không đúng! Không phải là hình như, mà là chắc chắn! Con gà rừng kia thật sự đang chạy về phía hắn…
Trong lúc Lục Lập Hành đang thắc mắc, không biết cẩm nang vận khí cách xa như vậy mà vẫn có tác dụng, hắn liền thấy con gà rừng béo mập bị Đại Hoàng đuổi mãi không được, cứ như vậy lao xuống ao nước…
Sau đó, Lục Lập Hành thấy nó như bị điên bay nhảy hai lần, rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Lục Lập Hành:…
Đại Hoàng: ???
------
Dịch: MBMH Translate