Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 256 - Chương 256 - Nũng Nịu Cẩu Gia Tốt Số Nhất

Chương 256 - Nũng Nịu Cẩu Gia Tốt Số Nhất
Chương 256 - Nũng Nịu Cẩu Gia Tốt Số Nhất

Bởi vì là ở trong núi nên cái ao này thật ra cũng không sâu, người đi xuống cũng chỉ ngập đến cổ chân mà thôi. Cho nên gà rừng có nhảy xuống thì cũng không chết chìm được.

Nhưng con gà rừng này là cứ như vậy bị chết đuối…

Lục Lập Hành không khỏi cảm khái, kiểu chết của đám động vật này thật sự là thiên kì bách quái!

Mà Đại Hoàng đã chạy mệt tới gần chết thấy cảnh này thì cảm thấy sắp phát điên rồi! Nó hướng về phía ao nước sủa loạn: “Gâu gâu!!! Gâu gâu gâu!”

Con gà rừng này cũng là đồ đần sao? Là gà mà nghĩ mình thành vịt à? Sao lại tự nhiên nhảy ao như thế? Hại chó ta đuổi lâu như vậy…

Lục Lập Hành không chút nghi ngờ, nếu như Đại Hoàng biết nói chuyện thì lúc này nó nhất định sẽ chào hỏi tổ tông mười tám đời của con gà rừng kia.

Lục Lập Hành bất đắc dĩ nhảy xuống ao, vớt con gà rừng kia lên: “Đại Hoàng, thật sự không thể trách tao được! Mày cũng thấy rồi đấy, con gà rừng này tự mình bay tới đây!”

Đại Hoàng:…

Nó yên lặng trợn mắt, đơn giản không muốn đếm xỉa tới Lục Lập Hành.

Đại Hoàng lại nhìn mấy con gà rừng còn ở trên núi kia, quyết định đổi sang một con thông minh hơn thử một chút. Nhất định là do con gà rừng vừa rồi béo mập quá nên mới như vậy.

Nghĩ như vậy, Đại Hoàng liền chọn một con gà rừng nhìn có vẻ khôn khéo đuổi theo.

Nhưng mà, ba phút sau, con gà rừng này cũng nhảy xuống ao, lập tức chết đuối!

Đại Hoàng:…

Nó không tin, tiếp tục đuổi theo mấy con khác.

Kết quả cả sáu con gà rừng đều tranh nhau chen tới nhảy xuống ao bước.

Đại Hoàng hoàn toàn im lặng. Nó tức giận nhìn xác đám gà rừng trôi nổi trên ao và chủ nhân chỉ biết cười trên nỗi đau người khác của nó.

Trong cơn tức giận, nó cũng nhảy xuống ao.

Chỉ tiếc, nó nhảy vào rồi mới phát hiện ra nước trong ao còn chưa bao phủ hết chân nó, còn hại nó cả người đầy bùn!

Đại Hoàng hoàn toàn sụp đổ.

Nó bắt đầu hùng hổ xả giận trong ao nước!

Lục Lập Hành không nhịn được, cười bò bên bờ ao: “Được được, Đại Hoàng, thua thì thua, lần sau chúng ta lại so tài tiếp, đi thôi, hôm nay thu hoạch rất lớn, giờ về nhà thôi!”

Thấy Đại Hoàng quay đầu không thèm nhìn mình, Lục Lập Hành nhịn cười: “Nếu như mày không đi thì về nhà sẽ không cho mày ăn thịt nữa!”

Nghe xong lời này, Đại Hoàng liền chậm chạp đứng dậy từ trong ao, sau đó nhanh chóng chạy theo hướng về nhà.

Lục Lập Hành vốn định bỏ gà rừng vào trong giỏ xách, nhưng vì quá nhiều cho nên không nhét hết vào được.

Hắn đành phải đi tìm hai sợi dây đằng, buộc toàn bộ đám gà rừng bắt được lại, sau đó tìm một cây gậy buộc lên rồi đi về nhà.

Dọc theo đường về, Đại Hoàng vừa chạy phía trước vừa cất tiếng sủa thúc giục.

“Chậm một chút, chậm một chút, chạy nhanh như vậy làm gì? Tao đang xách nhiều thịt rừng thế này, rất nặng đấy!”

“Gâu gâu!”

Ai bảo anh bắt nhiều như vậy, ai bảo anh bắt nhiều như vậy chứ! Đại Hoàng vừa chạy vừa lên án Lục Lập Hành trong lòng.

Lục Lập Hành mười phần bất đắc dĩ.

Một người một chó cứ như vậy vừa đi vừa đấu võ mồm.

Lúc này, trong sân nhà Lục gia.

Vương Thiết Trụ đang đưa trứng gà cho Cố Vãn Thanh: “Chị đâu Vãn Thanh, chị dâu Ngọc Hà, mẹ em nói đưa những thứ này cho hai người bồi bổ thân thể, hai chị mau cầm lấy đi!”

Cố Vãn Thanh đang định lên tiếng từ chối, Vương Thiết Trụ đã nói: “Chị Vãn Thanh, nếu như chị không nhận thì về nhà em sẽ bị đánh mất, mẹ em nói trứng gà này nhất định phải đưa cho mọi người, nếu không sẽ không cho em dẫn nàng dâu về!”

“Phụt ~” Cố Vãn Thanh nghe thấy lời này không nhịn được cười nhẹ, đành phải nhận lấy trứng gà: “Mẹ em muốn cưới vợ cho em rồi sao?”

Vương Thiết Trụ gãi đầu: “Đúng vậy ạ, còn không phải do chị và anh Lục ngày nào cũng thân thân mật mật, khiến em nhìn lâu đến ngứa cả lòng sao, em giục mẹ em cũng đã lâu rồi, cuối cùng mẹ em mới giới thiệu cho em một cô gái, nói là người trên thị trấn, bảo em đến gặp.”

“Vậy thì quá tốt rồi!” Cố Vãn Thanh cũng vui mừng thay cho Vương Thiết Trụ.

Làm hàng xóm với nhà Vương Thiết Trụ đã lâu như vậy, cách làm người của nhà này, Cố Vãn Thanh cũng biết rất rõ. Cô cũng mười phần hi vọng Vương Thiết Trụ có thể tìm được cho mình một người vợ tốt.

“Vâng, cũng không biết con gái người ta có coi trọng em không, chị Vãn Thanh, mai chị sang xem quần áo giúp em đi, quần áo chị và anh Lục mua cho em đẹp như thế, ánh mắt chị chắc chắn là rất tốt, chị giúp em chọn một bộ để mặc nhé!”

“Được, không thành vấn đề.” Cố Vãn Thanh lập tức đồng ý.

“Vâng, cảm ơn chị Vãn Thanh!”

Nói xong, Vương Thiết Trụ lại vui vẻ đi về nhà.

Chờ qua mùa đông này rồi, hắn dù thế nào cũng phải xử lý cho xong chuyện đại sự cả đời mình, sau đó lại sinh một đưa bé mập mạp. Nghĩ thôi đã thấy vui vẻ rồi.

Vừa quay người, Vương Thiết Trụ đã nhìn thấy Đại Hoàng đang phi như bay về. Nó vừa chạy vừa sủa, nhìn thấy hắn cũng không thèm dừng lại liếc mắt một cái, mà vọt thẳng đến bên cạnh Cố Vãn Thanh.

Nó uỷ khuất nghẹn ngào với Cố Vãn Thanh: “Gâu ~ gâu gâu gâu ~”

Bộ dáng kia rõ ràng chính là đang lên án ai đó.

Vương Thiết Trụ vẻ mặt hoang mang: “Con chó này làm sao vậy? Bị bắt nạt sao?”

Cố Vãn Thanh sờ sờ đầu Đại Hoàng, nở nụ cười: “Đại khái là bị Lập Hành bắt nạt rồi đi? Ha ha, Đại Hoàng, em tốt xấu gì cũng là một con chó, sao lại đần như vậy chứ!”

Đại Hoàng nghe xong lời này lại càng uỷ khuất hơn: “Gâu gâu ~”

Ai nói chó ta đần, là chủ nhân không ra bài theo lẽ thường đấy chứ!

Vương Thiết Trụ nhìn mà đau lòng: “Anh Lục còn bắt nạt cả chó sao? Anh ấy sao bây giờ lại bắt nạt cả chó luôn rồi?”

Cố Vãn Thanh đang định trả lời thì nghe giọng Lục Lập Hành vang tới từ một chỗ không xa: “Anh cũng không có bắt nạt nó mà!”

Cố Vãn Thanh liền quay sang nhìn về phía Lục Lập Hành, lướt mắt xem xét một vòng. Cô cười.

Vương Thiết Trụ cũng nhìn về phía Lục Lập Hành, lúc nhìn thấy thịt rừng trên người Lục Lập Hành, hắn lập tức trợn trừng hai mắt, vẻ mặt không thể nào tin nổi.

“Trời ạ, anh tận diệt gà rừng trên núi rồi sao? Hơn nữa lại có nhiều thỏ vậy nữa! Anh Lục, anh thế này cũng quá lợi hại rồi đi?”

Đại Hoàng nhìn thấy Lục Lập Hành thì lại càng thêm uỷ khuất, nó xoay quanh Cố Vãn Thanh một vòng, cọ cọ lên người cô: “Ẳng ẳng ~ Gâu ~”

Nhìn chủ nhân đi, nhìn chủ nhân đi ~ rất hay sao? Chỉ biết khi dễ cho thôi, hừ hừ ~

Đại Hoàng đã sắp khóc luôn rồi!

Cố Vãn Thanh nhìn thấy vậy liền buồn cười nói: “Lập Hành, có phải anh lấy hết thành quả lao động của Đại Hoàng đi rồi không?”

“A? KHông có mà, là do Đại Hoàng quá đần, cho nên anh phải tự thân vận động đấy!”

Đại Hoàng: “Gâu gâu!!”

Ẳng ẳng ~ chẳng những khiến Đại Hoàng không bắt được thịt rừng, chủ nhân còn không cho Đại Hoàng ăn! Thật là quá đáng, quá đáng mà! Quá quá đáng!

Cố Vãn Thanh thật sự là nhịn không được, cô cười nói: “Được rồi được rồi, Đại Hoàng đừng nóng giận nữa, Lập Hành, anh cho Đại Hoàng một con gà rừng đi, em thấy có nhiều vậy mà, để Đại Hoàng ăn một chút!”

“Được rồi!” Lục Lập Hành lập tức ngoan ngoãn đồng ý.

Hắn nhặt một con gà rừng, thuận tay ném cho Đại Hoàng: “Đại Hoàng, cho mày này!”

Trông thấy gà rừng, mắt Đại Hoàng lập tức phát sáng. Nó cũng không quản được nhiều như vậy, đắc ý vọt lên, cắn một phát vào con gà rừng, tha tới bên cạnh bắt đầu ăn!

Lục Lập Hành lúc này mới nhìn về phía Vương Thiết Trụ bên cạnh: “Cho em này, mau cầm một con mang về nấu canh cho chú với dì đi!”

“Cái này, cái này không được…”

“Còn muốn làm anh em thì mau cầm lấy đi!” Lục Lập Hành trực tiếp nhét con gà rừng vào trong tay Vương Thiết Trụ.

“Đúng rồi, cậu qua đây làm gì đấy? Có chuyện gì sao? Nhìn mặt mày hớn hở thế này kìa.”

Vương Thiết Trụ đành phải nhận lấy con gà, sau đó kể lại chuyện vừa rồi một lần.

Vẻ mặt Lục Lập Hành hơi nghi ngờ: “Cô gái? Là cô gái nhà nào vậy?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment