Vương Thiết Trụ gãi đầu: “Cái này em vẫn còn chưa biết, chờ em gặp người rồi sau đó sẽ trở về nói với anh Lục sau.”
“Được, tôi chờ ăn kẹo mừng của cậu!”
“Em nhất định sẽ nỗ lực!”
Vương Thiết Trụ vui vẻ gật đầu: “Anh Lục, vậy em về trước đây, phải mang gà này về giết thịt đã!”
“Ừ!”
Vương Thiết Trụ đi rồi, Lục Lập Hành cũng đi đun nồi nước nóng, chuẩn bị giêt gà.
Cố Vãn Thanh vốn cũng đi hỗ trợ, nhưng vừa mới tới gần đã bị mùi máu tanh làm cho buồn nôn. Cô đành phải về phòng dạy Lục Thiên Thiên làm bài tập.
Lục Lập Hành giết gà xong, sau đó đi nhóm lửa, cho nước lạnh vào nồi để vớt hết bọt máu ra. Rửa thịt sạch sẽ xong, lại chuẩn bị gừng và các nguyên phụ liệu nấu cùng, sau đó cho gà vào nồi cùng đủ loại gia vị, để lửa nhỏ hầm chậm.
Sợ không đủ ăn, Lục Lập Hành lại tốn công tốn sức giết thêm hai con gà nữa.
Lúc Chu Ngọc Hà và Lục Lập Vĩ làm xong việc trở về thì canh gà đã hầm xong.
Mùi hương bay khắp bốn phía, khiến Lục Lập Vĩ còn ở xa đã không nhịn được nuốt nước miếng: “Thơm quá đi! Tiểu Hành, đang hầm canh gà đấy à?”
“Vâng ạ, hai người mau vào tắm rửa rồi ra ăn cơm đi thôi!”
“Ha ha, được rồi, Ngọc Hà, chúng ta nhanh đi thôi.”
Hắn liền lôi kéo Chu Ngọc Hà vào trong nhà rửa mặt tắm rửa.
Lúc này, Lục Thiên Thiên cũng đã làm xong bài tập. Đại Hoàng đã ăn uống no đủ thì đang nằm ngủ ở gần đó.
Lục Lập Hành làm xong canh gà, lại lấy ra màn thầu vẫn còn nóng. Như vậy, bữa cơm tối thơm ngào ngạt đã làm xong.
Lục Thiên Thiên vẻ mặt mong chờ đứng cạnh bàn ăn, hai mắt tỏa sáng, nước miếng cũng sắp chảy xuống rồi. Cô bé chẹp chẹp miệng, thúc giục gọi: “Anh trai, chị dâu, chị dâu nhỉ, Đại Hoàng, ăn cơm thôi!”
Giọng nói của Thiên Thiên lanh lảnh, phá lệ đáng yêu.
Đại Hoàng nghe thấy có người gọi mình liền giật mình một cái, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn quanh. Phát hiện là đã tới bữa cơm, nó lại vùi đầu nằm xuống! Chó ta ăn no rồi, không ăn, không ăn nữa ~
Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà vừa rửa tay rửa mặt xong, vừa cười vừa nói: “Ha ha, đến đây đến đây!”
Lục Lập Hành múc cho mỗi người một bát canh gà đầy thịt, bát cuối cùng đưa cho Cố Vãn Thanh, nói: “Vãn Thanh, canh này đại bổ, em thử xem xem có thể uống được một chút không.”
Cố Vãn Thanh cười nhẹ, gật đầu đáp: “Ừm.”
Chu Ngọc Hà nhìn cảnh này mà không hạ được khóe miệng. Cô liếc mắt nhìn LỤc Lập Vĩ ngồi bên cạnh đang nghiêm túc ăn thịt, một cái liếc mắt cũng không tới chỗ cô, yên lặng thở dài: “Lập Vĩ.”
Lục Lập Vĩ vừa gặm xương, vừa quay đầu nhìn cô: “A? Làm sao vậy?”
Hắn hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Chu Ngọc Hà yên lặng một lát, có chút tức giận nói: “Được rồi, cứ ăn đi.”
Lục Lập Vĩ hơi khó hiểu, hắn nhìn Chu Ngọc Hà một chút, lại nhìn Lục Lập Hành một chút, vẫn không hiểu nói: “Tiểu Hành, chị dâu em đây là bị làm sao vậy?”
Lục Lập Hành bất đắc dĩ cười: “Ha ha, anh trai, anh mau nhìn xem thịt trong bát chị dâu có nóng hay không, nóng thì mau thổi cho chị một chút đi.”
“À ừ!” Lục Lập Vĩ liền dừng việc gặm thịt lại, cưỡng ép cầm lấy bát đũa từ trong tay Chu Ngọc Hà: “Tới tới tới, anh thổi cho em ăn.”
Thiên Thiên lúc này cũng đang say sưa gặm thịt, cả bàn tay toàn dầu là dầu. Cô bé đảo mắt, nhìn anh cả cùng chị dâu cả, lại nhìn anh hai cùng chị dâu thứ. Đầu nhỏ của cô bé xoay xoay, cẩn thận suy nghĩ một lúc.
Hình như cô bé không có ai để đút ăn, làm sao bây giờ?
Cô bé xoắn xuýt một lát, sau đó bỗng bừng tỉnh quay đầu, cầm cục xương chạy về phía Đại Hoàng đang ngủ: “Đại Hoàng, Đại Hoàng, mau tới gặm xương này!”
Cô bé một mạch chạy tới cạnh Đại Hoàng, không đợi Đại Hoàng phản ứng đã cầm lỗ tai nó kéo lên, cưỡng ép đánh thức Đại Hoàng, sau đó nhét cục xương trong tay vào miệng nó: “Tới tới tới, Thiên Thiên đút cho Đại Hoàng ăn.”
Đại Hoàng vẫn còn ngái ngủ vẻ mặt hoang mang: ???
Mấy người nhìn cảnh này đều không khỏi nở nụ cười:
“Mau nhìn, mau nhìn kìa, Thiên Thiên lại đi bắt nạt Đại Hoàng rồi!”
“Haha, Đại Hoàng thật sự là hi sinh quá nhiều vì cái nhà này.”
Lúc này, Đại Hoàng vô tội bị cưỡng ép dậy gặm xương cuối cùng cũng hiểu ra có chuyện gì đang xảy ra. Nó nhìn cục xương trong tay Thiên Thiên, rất muốn lắc đầu nói với cô bé rằng mình đã ăn no rồi, không hề đói chút nào. Nhưng nhìn thấy ánh mắt đáng yêu vô tội kia, Đại Hoàng chung quy vẫn không nỡ.
Nó đành phải bất đắc dĩ hé miệng, ngậm lấy cục xương.
Lục Thiên Thiên thấy thế thì vui vẻ vỗ vỗ đầu nó: “Đại Hoàng thật ngoan, ăn nhiều một chút nhé, Thiên Thiên qua bên kia lấy thêm xương cốt cho Đại Hoàng!”
Đại Hoàng:…
Đời chó đúng là không còn gì luyến tiếc nữa ~
Bữa cơm này, không khí rất vui vẻ hòa thuận.
Chờ ăn cơm xong rồi, Chu Ngọc Hà thu dọn mâm cơm, đi rửa chén.
Lục Lập Vĩ thì một mình ngồi trong sân, ngẩn người nhìn về phía xa.
Lục Lập Hành thấy thế liền tò mò đi tới: “Anh trai, làm sao vậy?”
Lục Lập Vĩ lắc đầu: “Không có gì, chỉ là anh cứ có cảm giác như khoảng thời gian này có chút không chân thực.”
“Có cái gì không chân thực?”
Đây không phải là lần đầu tiên Lục Lập Vĩ ngồi một mình ngẩn người như thế này, hắn dường như có tâm sự gì đó trong lòng.
Lục Lập Hành quyết định nhân cơ hội này tâm sự với hắn một chút.
“Ai, em xem trước kia chúng ta nghèo tới cơm còn không có để ăn, bây giờ thì sao, một bữa cơm còn có thể ăn đến hai con gà, ăn bánh bao trắng lớn, còn có thể lên trên thị trấn làm ăn, cả huyện thành nữa! Việc buôn bán ở huyện thành cũng suôn sẻ rồi, Lục Thiên Thiên cũng được đi học, cha chúng ta cũng cười nhiều hơn, mặc dù không gặp mẹ, nhưng anh biết, mẹ nhất định cũng rất vui vẻ!”
Nói xong những lời này, Lục Lập Vĩ quay đầu nhìn Ljc Lập Hành: “Tiểu Hành, em có biết không? Những điều này, trước đó anh nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, anh sợ một ngày nào đó tỉnh dậy sau giấc ngủ, phát hiện ra tất cả những thứ này đều chỉ là một giấc mộng, ha ha!
Có điều, có thể mở được dài như vậy, anh cũng rất vui vẻ.”
Lục Lập Hành cười nói:” Ha ha, nào có giấc mơ nào dài như vậy, anh trai, không có chuyện gì cả, càng về sau, cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt lên!”
“Ừm, anh tin tưởng là vậy, chờ chúng ta kiếm đủ tiền rồi sẽ xây lên một căn nhà lớn, đúng rồi, học theo mấy căn nhà trong thành phố ấy, làm một căn có hai tầng nhỏ, ai nha, nhìn như vậy rất đẹp!”
Lúc Lục Lập Vĩ nói những điều này, hai mắt cũng tỏa sáng: “Còn cả điện thoại kia nữa, anh có gặp một gia đình ở trên thị trấn có điện thoại trong nhà! Cả TV, gia đình chúng ta cùng quây quần một chỗ, ngồi trước cái hộp nhỏ vuông vức đó, giữa để một chậu than sưởi ấm, cùng nhau ngồi xem kịch, như vậy tốt biết bao chứ!
Tiểu Hành, em không biết đâu, cái hộp nhỏ kia bé bé vậy thôi, nhưng bên trong lại chứa rất nhiều thứ, còn có thể xem được tin tức ở khắp các nước trên thế giới, ha ha, thật sự xem rất vui đấy!”
“Vui thì hôm nào chúng ta cũng mua một cái!” Lục Lập Hành trực tiếp nói.
Lời này thế nhưng lại khiến Lục Lập Vĩ bị dọa đến rùng mình: “A? Khó lắm khó lắm, cái thứ gọi là TV kia quá đắt!:
Mấy ngày trước, lúc Lục Lập Vĩ lên trên thị trấn đã vô tình được nhìn thấy cái TV. Hắn lập tức bị chấn động như gặp phải người trời. Chỉ tiếc, hắn rất nhanh đã bị giá cả đập rơi xuống đất.
Một cái hộp nhỏ nhỏ như vậy thôi mà phải mất mấy ngày tệ mới mua được, đây chính là tiền sinh hoạt bao nhiêu năm cho cả một gia đình chứ.
“Ha ha!” Lục Lập Hành cười, “Anh trai, anh cứ nghĩ lớn một chút, về sau chúng ta chẳng những sẽ mua TV, mà còn cả điện thoại di động, xe gắn máy, xe hơi nhỏ, máy tính, tất cả những thứ này, chúng ta đều sẽ mua được!”
Lục Lập Vĩ nghe xong thì ngây cả người: “Mấy, mấy cái đó là cái gì vậy?”
------
Dịch: MBMH Translate