"Những thứ đó đều là đồ Chúng ta sắp có trong tương lai!"
Lục Lập thành xoay người, vỗ vai Lục Lập Vĩ:
"Cho nên, anh cả, đừng lo lắng, đây không phải mơ, đây là cuộc sống chúng ta tự tạo ra thông qua đôi tay. Chuyện chúng ta nên làm bây giờ là thoải mái hưởng thụ nó."
Lục Lập Vĩ khẽ gật đầu: "Ừm, được, thoải mái hưởng thụ! Anh chỉ là hơi ngốc chút, Tiểu Hành, có gì em cứ nói thẳng với anh, không cần kiêng dè chuyện anh là anh cả em."
"Được!"
Lục Lập Hành cũng khẽ gật đầu.
Tối hôm nay.
Lục Lập Vĩ không nhịn được nói với Chu Ngọc Hà những lời Lục Lập Hành nói.
Chu Ngọc Hà nghe mà gương mặt đầy vẻ ngờ vực;
"Mặc dù chưa từng nghe đến những thứ đó, nhưng có cảm giác rất lợi hại!"
"Phải đó, anh cũng cảm thấy vậy, chỉ là không biết khi nào mới có thể có."
"Nếu Tiểu Hành đã nói là sẽ có, vậy chắc là sẽ có. Có điều em lại hi vọng có điện thoại sớm một chút, nếu như vậy thì sau này Tiểu Hành ở trong huyện, có thể trực tiếp gọi điện thoại về nhà. Anh không biết đâu, mỗi lần Tiểu Hành ra khỏi nhà, bản thân đều như mất hồn vậy! Lần này thì đi cùng rồi, lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao? Bụng của em ấy càng ngày càng lớn rồi, suy cho cùng cũng không tiện."
"Này phải đó, ngày mai anh nói chuyện với Tiểu Hành, nếu thật sự không được, lấy hết số tiền Tiểu Hành đưa cho anh ra, chúng ta kéo một đường dây điện thoại trước!"
"Được!"
...
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi làm xong công việc buổi sáng, Lục Lập Vĩ vác cuốc về nhà.
Nhìn thấy Lục Lập Hành đang bận rộn trong sân.
Anh đi lên: "Tiểu Hành..."
Vào lúc anh định nói với Lục Lập Hành chuyện anh và Chu Ngọc Hà đã thương lượng tối qua.
Một giọng nói quen thuộc bỗng dưng cắt ngang anh:
"Lập Vĩ, Lập Vĩ? Cháu mới từ ruộng về, Tiểu Hành có ở nhà không?"
Lục Lập Vĩ hơi sững sờ: "Chú Kiến Quân, mới sáng sớm sao chú lại đến đây?"
Lời còn đang nói, Lục Kiến Quân đã nhìn thấy Lục Lập Hành.
Ông ấy nhanh chóng bước lên đón:
"Tiểu Hành, cháu ở nhà à, tốt quá rồi, chú đang muốn tìm cháu đây!"
Lục Lập Hành ngờ vực ngẩng đầu: "Chú Kiến Quân, xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại gấp gáp như vậy?"
Lục Kiến Quân hít vào một hơi thật dài, rồi mới nói:
"Ha ha, chuyện tốt to ngang trời. Tiểu Hành, lần này ấy, cháu đã giành vinh quang cho thôn chúng ta rồi!"
Lục Lập Hành càng khó hiểu hơn: "Vinh quang gì ạ?"
Sao hắn không nhớ bản thân đã làm chuyện gì cho thôn?
Lục Kiến Quân nói: "Chẳng phải cháu mang theo khoai lang cả thôn trồng khi đi bán quýt sao? Chuyện này được lãnh đạo ở thị trấn biết rồi. Hôm qua chúng ta vừa về, lãnh đạo trên thị trấn đã đến tìm chú, nói là muốn quy hoạch đường dây điện thoại cho thôn chúng ta!"
Nói đến đây, Lục Kiến Quân đặc biệt kích động:
"Tiểu Hành à, cháu không biết đấy thôi, hai năm nay chú tìm lãnh đạo mấy lần vì chuyện điện thoại này, đều bởi vì chỗ chúng ta quá lạc hậu, không dùng đến nên bị từ chối!"
"Không ngờ, không ngờ lần này bọn họ vậy mà lại đích thân đến tận nơi nói chuyện này. Nghe nói các trưởng thôn ở thôn khác đều sắp tức điên rồi, ha ha ha!"
"Tiểu Hành à, bởi vì cháu, thôn Lục Gia chúng ta ở trấn Lâm Thủy có thể xem như nở mày nở mặt một phen!"
Lục Kiến Quân cười đến tận mang tai
Lục Lập Hành nghe vậy cũng cười nói: "Vậy tốt quá!"
Lắp đường dây điện thoại, là cần tháp tín hiệu.
Mà những thứ này cũng quả thật cần lãnh đạo bên trên phê chuẩn tài trợ.
Dù sao thì ở niên đại này, điện thoại không phổ biến.
Trong sơn thôn, gần như không có.
Cũng không có tín hiệu.
"Ừ, khá tốt, trên thị trấn không chỉ chuẩn bị lắp đường dây điện thoại, còn định cho thôn chúng ta hai bộ điện thoại! Chú nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy trong thôn một bộ là đủ rồi, một bộ còn dư để ở nhà cháu nhé? Cháu cảm thấy thế nào?"
Chuyện này, hôm qua nghe người trên thị trấn nói xong.
Lục Kiến Quân đã quyết định rồi.
Điện thoại trong thôn, dùng để liên lạc với thị trấn, còn có những người khác trong thôn liên lạc với bên ngoài.
Đủ dùng rồi.
Mà bây giờ, Lục Lập Hành là trụ cột của cả thôn.
Hắn liên lạc với bên ngoài, đối với bản thân hắn, đối với thôn đều vô cùng quan trọng.
Cái điện thoại này để ở nhà hắn, quả là quá hoàn hảo.
Lục Lập Hành vừa nghe lời này, nhanh chóng từ chối:
"Không cần, chú Kiến Quân, cháu có thể tự chuẩn bị điện thoại..."
Vốn dĩ chuyện này cũng nằm trong kế hoạch của hắn.
Bằng không bản thân vừa rời khỏi nhà là không liên lạc được với Vãn Thanh.
Hắn cũng không yên tâm.
"Vậy không được, cái điện thoại này cứ lắp ở nhà cháu, xem như một chút phúc lợi thôn tặng cháu đi. Tiểu Hành à, cống hiến cháu làm vì thôn chúng ta nhiều đến mức không phải một bộ điện thoại là đủ. Nếu cháu còn từ chối, cái mặt già này của chú sắp không giữ được nữa rồi, người trong thôn có lẽ cũng ngại nhận sự giúp đỡ của cháu."
Lục Lập Hành nghe vậy, chỉ đành gật đầu:
"Vậy được rồi, cảm ơn chú Kiến Quân."
"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Ha ha, vậy chứ quyết định thế nhé, chú quay về báo lên thị trấn, cháu làm việc trước đi."
Lục Kiến Quân vui vẻ đi về.
Lúc này Lục Lập Hành mới ý thức được, Lục Lập Vĩ ở bên cạnh vẫn luôn ngẩn người.
Hắn tò mò xoay đầu qua:
"Anh cả, lúc nãy anh muốn nói gì với em?"
"À, không, không, anh định nói với em, lấy tiền đi lắp cái điện thoại. Anh nghe chị dâu em nói, em mà rời khỏi nhà là Vãn Thanh sẽ mất hồn mất vía. Không ngờ, chú Kiến Quân vậy mà muốn lắp cho chúng ta! Ha ha, tốt quá rồi, tốt quá rồi!"
Lúc này.
Lục Lập Vĩ hoàn toàn tin lời Lục Lập Hành nói.
Mọi thứ, đều sẽ có.
Mà cái điện thoại này, đại khái là bước đầu tiên.
"Ừm, quả thật không tồi, đến lúc đó liên lạc tiện hơn."
Lục Lập Hành nói, nhìn về phía Cố Vãn Thanh vừa mới rời giường.
Cô đang đỡ bụng, ngáp một cái, dáng vẻ đó, đừng nói đến đáng yêu cỡ nào.
Ngày tiếp theo.
Lục Lập Hành luôn bận rộn đào khoai lang và hái quýt.
Sáng sớm ngày thứ ba.
Hắn mang một đống hàng, đi lên huyện.
Hôm nay.
Cửa hàng trái cây trong huyện, nên khai trương rồi.
...
Huyện.
Lục Kiến Quân đã quét dọn cửa hàng sạch sẽ từ lâu.
Bởi vì trước đây cửa hàng là nơi bán trái cây, nên cũng không cần sửa lại.
Sáng sớm đã có người chạy đến chặn ở cửa:
"Chú ơi, hôm nay có bán quýt không?"
"Bán, bán, nhưng chắc phải gần trưa!"
"Ồ, không sao, bán là được. Vậy đến gần trưa, chúng tôi lại đến mua! Chú, nhất định phải chừa lại một ít cho chúng tôi, còn không mua được, con gái nhà tôi liều mạng với tôi mất!"
"Ha ha, được!"
Nghe thấy những lời này, Lục Kiến Châu đặc biệt vui vẻ.
Thế này chứng tỏ, quýt của họ quả thật đã nổi tiếng.
Việc kinh doanh của cửa hàng cũng không cần lo lắng nữa.
Sau này, sự nghiệp của con trai chắc chắn có thể ngày càng phát đạt.
Nghe đến đây.
Lục Kiến Châu vui vẻ hát lên hí khúc.
Ông ấy cầm khăn lau, quyết định quét dọn lại cửa hàng một lần nữa.
Đúng lúc này.
Đột nhiên ông ấy nghe thấy tiếng rối loạn vang lên ngoài cửa.
"Hể? Đây chẳng phải là tên ăn xin tiêu chảy nhập viện sao?"
"Nghe nói hắn ta vu oan hãm hại anh trai bán quýt, sao còn mặt mũi đến đây?"
"Ai mà biết được? Haizz, còn dẫn theo một cô bé. Cô bé này thật đáng thương, sao lại có người cha như vậy?"
------
Dịch: MBMH Translate