Hắn đang sầu não đứng ở giữa đường. Trong tay còn cầm một chiếc kẹo bông gòn cực lớn, hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như là đang chờ người nào đó. Trông thấy xe buýt, mặt của hắn càng thêm ưu sầu.
"Cũng đã chờ hai giờ rồi, sao người vẫn còn chưa tới vậy!" Vương Thiết Trụ nhịn không được mà lẩm bẩm.
"Kỳ quái, bà mối nói chính là hôm nay mà, chẳng lẽ mình nhớ lầm thời gian rồi?"
"Cái gì mà nhớ lầm thời gian rồi?"
Giọng nói của Lục Lập Hành truyền đến từ phía sau, Vương Thiết Trụ lập tức bị giật nảy mình, kẹo bông gòn trong tay suýt chút nữa là rơi trên mặt đất.
"Anh… anh Lục? Sao anh lại ở chỗ này vậy?"
"Tôi về trong thôn, cậu không trở về sao?"
"Em về… Về…"
Vẻ mặt của Vương Thiết Trụ có chút xấu hổ. Hắn muốn giấu kẹo bông gòn trong tay đi, nhưng lại cảm thấy động tác này không hay cho lắm. Cái kẹo bông gòn này quá lớn, căn bản không giấu được, hơn nữa còn là màu hồng.
Lục Lập Hành nhịn không được mà nhìn thoáng qua kẹo bông gòn, lại nhìn bốn phía một chút, hỏi:
"Chờ con gái người ta ở chỗ này sao?"
Bị đâm trúng tâm sự, Vương Thiết Trụ vừa căng thẳng vừa lập tức giải thích:
"Không có, em không phải, đúng là em, chính là..."
Nhưng giờ phút này, giải thích của hắn có vẻ hơi bất lực.
Lục Lập Hành căn bản không tin, hắn lại tiếp tục hỏi:
"Con gái người ta không có tới sao?"
Vương Thiết Trụ phát hiện không dối gạt được, lập tức xì hơi.
"Ai, có lẽ, người ta chướng mắt em cũng nên?"
Lục Lập Hành nhịn không được mà nở nụ cười.
Vào năm đó, lần thứ nhất gặp Cố Vãn Thanh là một lần ra ngoài của ba mẹ. Lúc trở về, nàng đứng ở phía sau bọn họ, cúi đầu, sắc mặt đỏ lên, vừa thẹn thùng vừa xinh đẹp.
Mà hắn lúc đó thì đang ngồi ở trong sân, ngậm một cọng cỏ, chặt gỗ!
Cố Vãn Thanh mới vừa xuất hiện, ánh mắt của hắn đã rơi xuống trên thân nàng, không có dời đi. Hắn nghe thấy Lục Kiến Châu nói:
"Tiểu Hành à, đây là Vãn Thanh, sau này còn phải đối xử với Vãn Thanh tốt một chút."
Ngay lúc đó, vẻ mặt của Cố Vãn Thanh càng thẹn thùng.
Lục Lập Hành còn nhớ rõ, mình lúc nhỏ đã từng động tâm như vậy.
Thế nhưng, khi đó, hắn vô cùng phản nghịch, rất thích làm trái lời cha mẹ. Người nào nói cũng không nghe. Cho nên nghe thấy lời này, hắn huýt sáo một cái, khinh thường rời đi, cũng không để ý tới Cố Vãn Thanh.
Sau này, Lục Kiến Châu để bọn họ kết hôn, hắn cũng không có từ chối. Dù sao, ai có thể từ chối một người vợ xinh đẹp như vậy chứ.
Cưới Cố Vãn Thanh, đối với Lục Lập Hành mà nói là một chuyện vô cùng có mặt mũi.
Bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, lần thứ nhất gặp mặt, hắn đại khái là cũng có một chút khẩn trương giống như là Vương Thiết Trụ hiện tại.
"Thiết Trụ à!" Lục Lập Hành tiến lên vỗ vỗ bả vai của Vương Thiết Trụ:
"Nếu thực sự không được thì bỏ đi? Điều này nói rõ các người không có duyên phận, trở về bảo bà mối giới thiệu đối tượng khác cho cậu!"
Vương Thiết Trụ thấp đầu: "Ừm, tạm thời cũng chỉ có thể như này!"
Ánh mắt của hắn có chút uể oải: "Đi thôi, chúng ta về nhà, kẹo bông gòn này cầm về cho Thiên Thiên ăn đi!"
Hai người xoay người, đang muốn rời khỏi thì bỗng nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc:
"Anh Lục? Là anh sao?"
Hai người vừa nghiêng đầu, Lục Lập Hành đã nhìn thấy Lý Du Du. Nàng còn mặc đồng phục y tá, dáng vẻ có chút vội vã.
Vương Thiết Trụ cũng nhìn thấy nàng, hai mắt lập tức tỏa sáng. Hắn tranh thủ thời gian sửa sang quần áo và vẻ ngoài của mình.
"Anh Lục, ừm, người này là..."
Lý Du Du cũng nhìn thấy Vương Thiết Trụ. Nàng nghi ngờ nghiêng đầu một chút, nở nụ cười:
"Anh chính là Vương Thiết Trụ hôm nay tới xem mắt đúng không? Thì ra anh cũng có quen biết anh Lục?"
Lý Du Du không khỏi quan sát Vương Thiết Trụ từ trên xuống dưới một chút. Nàng vốn không có ý định tới buổi xem mắt hôm nay. Từ khi gặp qua Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh ở trong bệnh viện, Lý Du Du cảm thấy, tình yêu mà mình muốn tìm chính là giống như bọn họ.
Ấm áp, tinh tế, tỉ mỉ, lại sủng ái.
Nhưng những ngày này, nàng đã xem mắt không dưới năm lần nhưng đều không tìm được. Lý Du Du cảm thấy mình đời này có lẽ sẽ không tìm được người tốt như vậy. Cho nên, lúc bà mối nói muốn giới thiệu đối tượng cho nàng, nàng theo bản năng đã từ chối. Đáng tiếc là không lay chuyển được ba mẹ, đành phải đồng ý tới gặp gặp. Nhưng mà Lý Du Du đã quyết định, cứ gặp mặt rồi tìm cái lý do nói là không được, để tránh phiền phức sau này.
Không nghĩ tới, người gặp lần này thế mà quen biết anh Lục.
Vương Thiết Trụ nghe thấy nàng nói vậy thì cũng ngây ngẩn cả người:
"Cô…cô là?"
"Tôi là Lý Du Du, hôm nay tới xem mắt với anh, dì Vương giới thiệu."
Bởi vì có quan hệ với Lục Lập Hành, Lý Du Du thế mà cũng không cảm thấy ghét. Dù sao, người có thể trở thành bạn với anh Lục chắc là sẽ không quá kém?
"A a, tôi, tôi là..."
Trông thấy cô gái này nhiệt tình như vậy, Vương Thiết Trụ có chút cà lăm. Nói tôi nửa ngày, cũng không nói ra được vế sau.
Lục Lập Hành thấy vậy thì cười. Hắn đẩy Vương Thiết Trụ đi ra:
"Hắn chính là Vương Thiết Trụ, Du Du, cô đây là... đang bận à?"
"A à, đúng rồi, hôm nay trong bệnh viện có một cuộc phẫu thuật gấp, tôi vốn định tới vào giữa trưa, nhưng mà lại bị chuyện này làm chậm trễ, không nghĩ tới anh còn chưa đi?"
Lý Du Du nhìn Vương Thiết Trụ, không khỏi nở nụ cười. Nàng còn tưởng rằng, đợi nàng tới nơi thì người đàn ông xem mắt đã sớm chờ không nổi nữa mà đi rồi. Không nghĩ tới, hắn thế mà đợi nàng hơn hai giờ. Lý Du Du không khỏi có chút cảm động.
Vương Thiết Trụ lại ngượng ngùng gật gật đầu:
"Ừm, chuyện đó, tôi đã đồng ý chờ ở chỗ này thì…"
Đối mặt với Lý Du Du, hắn thật sự là không biết nói cái gì cho phải.
Lục Lập Hành nhìn mà muốn cười.
Tình yêu của người trẻ tuổi luôn luôn tới một cách đơn giản lại vội vàng không kịp chuẩn bị như vậy.
"Được rồi, các người trò chuyện đi, xe sắp chạy rồi, tôi cũng phải trở về với vợ."
Sau khi nói xong, Lục Lập Hành đang muốn quay người thì chợt bị Vương Thiết Trụ kéo lại:
"Đừng, anh Lục, anh tối nay lại đi, em… em đi xe đạp nhà anh đến, lát nữa cùng đi đi!"
Hắn thật sự là không dám đối mặt với Lý Du Du. Nha đầu này quả thực rất đáng yêu. Hơn nữa, nàng còn quen biết Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành lập tức cảm thấy, mình giống như là một bóng đèn cực lớn. Nhưng nhìn Vương Thiết Trụ khó khăn như thế, đành phải đồng ý:
"Vậy cũng được."
Ở lại, có lẽ có thể giúp Vương Thiết Trụ một chút.
Tên này mỗi ngày đều phá đám hắn vào lúc hắn muốn hôn Vãn Thanh, phải để hắn nếm thử cái đắng của tình yêu một chút mới được.
Lý Du Du thấy bọn họ đều không đi, nhân tiện nói:
"Vậy thì hay là chúng ta tìm một chỗ dạo chơi?"
Vương Thiết Trụ nhẹ gật đầu: "Được , được, đi chỗ nào đây?"
Lý Du Du cao hứng cười: "Đúng vậy, các người muốn đi chỗ nào? Tôi tối nay còn phải đến bệnh viện làm việc, chỉ có thể đi dạo trong chốc lát."
Nói đến đây, nàng có chút mất mát.
Vương Thiết Trụ vội vàng nói: "Vậy thì đến bệnh viện các người dạo một vòng đi?"
Hắn nghe người khác nói qua, lúc theo đuổi con gái thì phải hợp ý. Nếu như người ta đã bận bịu thì cứ đi bệnh viện là được.
Lý Du Du hơi sững sờ: "Hả?"
Nàng chưa từng nghe nói về việc đi dạo ở bệnh viện!
Tên này là một tên ngốc sao?
Nhưng mà, ngốc cũng rất vui.
"Được rồi, đi thôi, anh Lục đu cùng chứ? Chủ nhiệm Nghiêm hình như có chuyện muốn dặn dò anh. Nàng đã nói nhiều lần, lần sau nếu các người đến kiểm tra tiền sản thì nhất định phải nói cho nàng biết."
"Ừm, được." Lục Lập Hành nhẹ gật đầu, vẻ mặt lại có chút khẩn trương: "Là chuyện của Vãn Thanh và đứa nhỏ sao?"
"Chắc là vậy, nhưng mà không phải là chuyện gì lớn, đại khái là muốn dặn dò đôi chút."
"Được!"
Ba người một đường đi tới.
Lục Lập Hành rất thức thời đi ở phía sau cùng, thỉnh thoảng nhìn bốn phía, tạo không gian riêng cho hai người.
Nhìn một chút, hắn bỗng nhiên sững sờ…
Trước cửa bệnh viện có một ông lão.
Trước mặt của ông lão là mấy chậu hoa quen thuộc, dường như là đang rao hàng...
------
Dịch: MBMH Translate