Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 263 - Chương 263 - Mua Hoa Là Bởi Vì Nàng Thích

Chương 263 - Mua Hoa Là Bởi Vì Nàng Thích
Chương 263 - Mua Hoa Là Bởi Vì Nàng Thích

Hoa là hoa lan.

Trong ấn tượng của Lục Lập Hành, tuy loại hoa này không quá đẹp nhưng mà mùi thơm tỏa bốn phía, vô cùng dễ ngửi.

Trông thấy mấy cây hoa này, suy nghĩ của Lục Lập Hành dần dần bay xa.

Kiếp trước, lúc Cố Vãn Thanh vừa tới Lục gia, rất thích các loại hoa cỏ. Nàn từng đào mấy cây ở trên núi, trồng ở trong sân, tỉ mỉ che chở.

Nhưng mà khi đó Lục Lập Hành vô cùng không hiểu chuyện. Hắn nghe người ta nói, nàng dâu chỉ là tới để làm việc cho mình, không thể sủng ái. Cho nên, lần kia sau khi uống, lại trông thấy Cố Vãn Thanh đang loay hoay trồng hoa cỏ. Hắn nổi giận, mượn cơn chếnh choáng, một hơi nhổ sạch tất cả bông hoa! Hắn còn tức giận quở trách Cố Vãn Thanh. Hắn nói với nàng, sau này không được phép trồng đám hoa cỏ này nữa, nếu có thời gian thì ra đồng mà làm việc, nếu không thì lấy cái gì để bỏ bụng.

Hắn nhớ lần đó Cố Vãn Thanh đã khóc. Nàng yên lặng đứng ở góc sân, nhìn những bông hoa bị hắn bẻ gãy và nhổ từng gốc hoa, ném trở về phía sau núi.

Từ đó về sau, hắn không nhìn thấy Cố Vãn Thanh trồng hoa nữa.

Trong thời gian trọng sinh một đời này, chuyện kia đã trôi qua thật lâu. Nhưng mà Cố Vãn Thanh vẫn chưa từng trồng hoa thêm lần nào.

"Anh Lục, anh Lục? Phát ngốc cái gì đó?"

Giọng nói của Vương Thiết Trụ kéo Lục Lập Hành về thực tế.

"Đến bệnh viện rồi, đi vào thôi!"

Lý Du Du thấy ánh mắt Lục Lập Hành vẫn luôn nhìn về phía ông lão kia liền nói: "Anh Lục, anh đang nhìn ông lão kia sao? Hắn đã bán hoa ở chỗ này mấy ngày rồi, bạn già ngã bệnh, ở nằm viện. Hắn muốn kiếm chút tiền cho bạn già khám bệnh! Ai, đáng tiếc, đám hoa mà hắn bán trên núi vốn có rất nhiều, căn vốn là không có người mua."

Nói đến đây, Lý Du Du cúi đầu. Nàng ở bệnh viện lâu, nhìn quen sinh tử. Thế nhưng, mỗi lần nhìn thấy những chuyện bất lực này, nàng vẫn cảm thấy có chút bi thương.

"Không ai muốn sao?" Lục Lập Hành nhịn không được mà đi tới.

Trên núi đúng là có rất nhiều hoa lan, nhưng Lục Lập Hành lại có một loại trực giác hoa lan mà ông lão kia bán không tầm thường.

Hắn vừa mới đi qua, ông lão đã lập tức đứng lên. Chân của hắn có chút không lưu loát, ánh mắt cũng có chút đục ngầu: "Tiểu tử, mua hoa không? Hoa lan này nở rất đẹp!"

Dường như sợ vị khách duy nhất này sẽ rời đi, ông lão lại nói: "Mấy cây hoa lan này không giống với hoa lan trên núi. Tôi đã từng nhìn thấy hoa lan trên núi nở hoa vào năm ngoái. Cậu mua về, mùa xuân sang năm sẽ có thể thấy được!"

"Hoa lan của tôi cũng không đắt, một tệ một gốc. Nếu cậu muốn thì tôi sẽ bán rẻ cho cậu một chút."

Ông lão chỉ năm gốc hoa lan trên mặt đất, nói:

"5 gốc này tổng cộng bốn tệ được không?"

Vương Thiết Trụ nghe thấy lời này, trực tiếp chấn kinh: "Bốn tệ?"

Đồ ở trên núi còn có thể bán đắt như thế sao?

Chuyện này quá bất hợp lí?

Lục Lập Hành đưa tay ngăn cản hắn.

"Cháu mua, lão nhân gia, ngài giúp cháu gói lại một chút."

Trở về sẽ cho Vãn Thanh một kinh hỉ.

Nàng chắc là… sẽ rất vui vẻ?

Bao nhiêu tiền đều đáng giá.

Nếu như hoa lan này có thể nở ra chủng loại khác với bình thường, đó chính là hắn kiếm lời!

Ông lão tranh thủ thời gian gật đầu: "Được, được, tôi gói cho cậu."

Tay hắn run run, lấy một cái túi ra từ bên cạnh. Hắn móc hai cái bánh cao lương từ trong túi ra rồi đặt ở bên cạnh. Sau đó, hắn cẩn thận đặt năm gốc lan vào trong rồi đưa cho Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành mang theo hoa lan, cùng Vương Thiết Trụ và Lý Du Du đi vào trong bệnh viện. Một đường đi đến trước phòng khám bệnh khoa phụ sản. Lý Du Du cao hứng hô hào:

"Chủ nhiệm Nghiêm, anh Lục đến!"

Nghiêm Văn Quyên ngẩng đầu lên từ trong một đống bệnh án, đẩy kính mắt, quét về phía mấy người. Lúc trông thấy Vương Thiết Trụ, Nghiêm Văn Quyên khẽ giật mình. Có điều rất nhanh, nàng đã khôi phục sự bình tĩnh, nói với Lục Lập Hành:

"Vào đi!"

Sau khi Lục Lập Hành đi vào, Lý Du Du liền đóng cửa lại từ bên ngoài. Nghiêm Văn Quyên nhíu chặt lông mày:

"Tiểu tử bên ngoài kia là?"

"À, là đến xem mắt với Du Du cô nương."

"Xem mắt? Cậu biết sao?"

"Ừm, hàng xóm của tôi."

"Ồ!"

Nghiêm Văn Quyên lãnh đạm đáp lại: "Du Du là một đứa nhỏ không tệ, hàng xóm của cậu là người thế nào?"

Nghiêm Văn Quyên chính là người trong nóng ngoài lạnh.

Lục Lập Hành cười nói: "Yên tâm đi chủ nhiệm Nghiêm, tuy đứa nhỏ Thiết Trụ này hơi ngốc một chút, nhưng mà rất thành thật, thích hợp để sinh sống lâu dài. Những ngày này hắn đều đi theo tôi làm ăn, sẽ không để cho cuộc sống của Du Du khổ cực!"

"Ừm, vậy là được rồi, nói về chuyện của các người đi? Vợ cậu không có tới sao?"

Lục Lập Hành gật gật đầu: "Ừm, nàng ở quê nhà, tôi trở về từ huyện thành, lúc đi ngang qua nơi này thì nghe Du Du cô nương nói ngài tìm tôi? Là Vãn Thanh có chuyện gì sao?"

Nghiêm Văn Quyên lần nữa đẩy kính mắt:

"Không, cậu đừng có gấp, tôi chỉ là muốn nhắc nhở cậu một chút, sắp bước sang năm mới rồi, chờ qua hết năm, tháng ba chính là ngày sinh dự tính của nha đầu Vãn Thanh kia. Thế nhưng Vãn Thanh mang song bào thai, trước đó còn bị động thai, đến lúc đó có thể sẽ có khả năng sinh non. Cho nên, bắt đầu từ lúc hết năm, cậu phải chú ý nhiều một chút, một khi có vấn đề thì lập tức đi bệnh viện, tuyệt đối không thể chậm trễ, có biết không?"

Lục Lập Hành lập tức gật gật đầu: "Được, tôi đã biết."

Nghiêm Văn Quyên nói: "Vậy là được rồi, không có chuyện gì khác. Tôi chỉ sợ đám đàn ông các cậu không hiểu những thứ này. Người ở trên núi bận rộn, cũng không kiêng dè chuyện này, đến lúc đó sẽ làm nha đầu Vãn Thanh bị thương."

Lục Lập Hành nghe thấy lời này, trong lòng tràn đầy cảm kích:

"Đa tạ bác sĩ Nghiêm, vậy bác sĩ Nghiêm, có thể tránh khỏi loại chuyện sinh non này không?"

Hắn nghe nói, chuyện sinh non sẽ không tốt cho cả mẹ và con. Lục Lập Hành rất là lo lắng.

"Chuyện này phải nhìn thể chất của phụ nữ mang thai. Cậu gần đây nhớ bồi bổ thêm cho Vãn Thanh. À đúng rồi, vì lý do an toàn, nếu như điều kiện cho phép, tôi đề nghị cậu năm sau nên tìm một chỗ ở gần bệnh viện một chút để thuận tiện chạy chữa. Loại tình huống này, muốn tự mình sinh là chuyện có khả năng rất nhỏ."

"Được!" Lục Lập Hành liền vội vàng gật đầu.

"Ừm, vậy cậu đi đi, nhớ mang theo Vãn Thanh đến kiểm tra tiền sản đúng hạn."

"Cám ơn chủ nhiệm Nghiêm."

Lục Lập Hành đứng dậy, cúi người thật sâu với Nghiêm Văn Quyên.

Hành động này làm cho Nghiêm Văn Quyên giật nảy mình: "Ai? Cậu đang làm gì vậy?"

"Không có gì, chủ nhiệm Nghiêm, ngài đúng là một bác sĩ tốt."

Đây chính là sự cảm kích đến từ nội tâm của Lục Lập Hành. Tuy hắn đã sống một đời, nhưng mà hắn thật sự không hiểu mấy chuyện như sinh con này.

Ở trong núi lớ, điều kiện lại rớt lại phía sau. Nếu như không phải có Nghiêm Văn Quyên nhắc nhở, hắn còn thật sự không biết những thứ này.

Sau khi Lục Lập Hành rời đi, Nghiêm Văn Quyên nhìn bóng lưng của hắn, rơi vào trầm tư. Một lát sau, nàng cúi đầu xuống, nở một nụ cười ở góc độ không ai nhìn thấy.

Được người ta khẳng định, là một chuyện khiến cho bản thân vô cùng vui vẻ!

Sau khi ra ngoài, Lục Lập Hành chờ Vương Thiết Trụ trước cổng bệnh viện như đã hẹn trước.

Hai người cùng nhau mang theo hoa lan, hướng về phía nhà…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment