Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 264 - Chương 264 - Em Mới Là Quan Trọng Nhất

Chương 264 - Em Mới Là Quan Trọng Nhất
Chương 264 - Em Mới Là Quan Trọng Nhất

Xe đạp Nhị Bát Giang có chỗ ngồi phía sau nhưng đường núi vẫn vô cùng khó đi. Lục Lập Hành và Vương Thiết Trụ thay phiên chở lẫn nhau. Mãi cho đến khi trời tối, mới về đến nhà.

Lúc này.

Trong sân Lục gia.

Cố Vãn Thanh đang nhặt rau, ánh mắt của nàng thỉnh thoảng nhìn về phía bên cạnh sân.

Chu Ngọc Hà thấy thế thì thở dài đi tới, nói:

"Vãn Thanh, chị nhớ rằng trước đó em từng nói với chị, em muốn trồng đủ các loại hoa ở trong sân."

Cố Vãn Thanh nghe vậy thì nhanh chóng cúi thấp đầu: "Em không có, chị nhớ lầm."

Sắc mặt của nàng có chút tối đi.

Chu Ngọc Hà nói: "Chị mới không nhớ lầm, đó là lần tâm sự đầu tiên sau khi em gả tới đây. Em đã nói cho chị biết."

Lúc ấy, Cố Vãn Thanh vừa kết hôn với Lục Lập Hành. Nha đầu này luôn luôn bị Lục Lập Hành bắt nạt, có một lần, buổi tối còn bị đuổi ra khỏi cửa phòng.

Chu Ngọc Hà không nỡ nhìn, bảo Lục Lập Vĩ đưa chăn nệm ra trải ở bên ngoài phòng ngủ để nàng ngủ cùng Cố Vãn Thanh.

Đêm hôm đó, Cố Vãn Thanh nói với nàng rất nhiều chuyện. Chu Ngọc Hà đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ.

Thấy Cố Vãn Thanh không nói lời nào, Chu Ngọc Hà nói:

"Thật ra, Vãn Thanh à, trước kia Tiểu Hành không cho em trông hoa, là hắn không hiểu chuyện. Nhưng bây giờ, em nhìn xem, hắn đối với em tốt bao nhiêu, sẽ để cho em trồng. Sân này của các em cũng lớn, bên cạnh có thể tùy tiện trồng, hay là ngay mai chị sẽ trồng cùng em? Chị cũng muốn trồng một chút bông hoa, rất đẹp mắt!"

"Đừng, không cần đâu!" Cố Vãn Thanh lập tức từ chối.

Chu Ngọc Hà tò mò nói: "Tại sao?"

Cố Vãn Thanh thở dài: "Lập Hành thật vất vả mới thay đổi tốt hơn, em không muốn mình lại chọc giận hắn."

Cố Vãn Thanh đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ ngày đó, hắn nhổ hoa mà nàng trồng, vô cùng phẫn nộ. Hắn đại khái là thật sự không thích đi!

Nàng sẽ không làm những chuyện mà hắn không thích. Như này mới có thể khiến cho vợ chồng được hài hòa.

Sắp sinh em bé rồi, Cố Vãn Thanh hi vọng cuộc sống sau này đều có thể giống như mấy tháng này, xuôi gió xuôi nước.

Chu Ngọc Hà nghe vậy thì thở dài:

"Ai, em đó!"

Cuộc sống bây giờ quá thích ý, nàng chung quy lại vẫn rất nhát gan.

Sợ hãi phá hỏng phần mỹ hảo này sao?

Chu Ngọc Hà nghĩ một lúc, quyết định chờ Tiểu Hành trở về sẽ âm thầm nói chuyện này với Tiểu Hành, xem hắn có biện pháp gì không.

Hiện tại Vãn Thanh vẫn còn có chút thận trọng, như này không được tốt.

Lúc nghĩ ngợi, chỉ nghe thấy trên đường có tiếng chuông xe đạp.

Cố Vãn Thanh và Chu Ngọc Hà đồng thời ngẩng đầu lên.

Bọn họ trông thấy Lục Lập Hành và Vương Thiết Trụ, hai người còn hơi kinh ngạc:

"Lập Hành, anh về rồi sao?"

Còn không đợi Lục Lập Hành trả lời, Cố Vãn Thanh lập tức đưa ánh mắt về phía Vương Thiết Trụ. Trong ánh mắt kia tràn đầy vẻ bát quái:

"Thiết Trụ, cậu không phải đi xem mắt đi sao? Làm sao lại trở về cùng anh Lục của cậu thế? Xem mắt thế nào rồi? Cô nương kia thế nào?"

Lục Lập Hành:…

Lập tức cảm giác mình không được sủng ái là chuyện gì đây?

Thì ra dù ở thời đại nào, tính bát quái của phụ nữ đều sẽ không thay đổi!

Hắn đành phải bất đắc dĩ đi vào trong sân, dự định lấy hoa lan ra trước. Để ở trong túi mấy giờ, sợ là không tốt lắm.

Chu Ngọc Hà cũng tiến tới bên cạnh Vương Thiết nghe bát quái.

Vương Thiết Trụ ngượng ngùng gãi đầu một cái:

"Còn tạm được? May mà anh Lục, ấn tượng của cô gái kia đối với em cũng không tệ lắm, bảo em qua mấy ngày nữa lại lên thị trấn chơi."

"Ừm? Cô gái kia còn biết anh Lục của em sao?"

"Đúng vậy, nàng còn biết chị nữa đó. Chị Vãn Thanh, cô ấy tên là Lý Du Du, nàng nói nàng rất hâm mộ chị và anh Lục."

Cố Vãn Thanh hơi sững sờ, nở nụ cười:

"Thì ra là nàng, đó là cái nha đầu không tệ."

"Ừm, em cũng cảm thấy vậy!"

Vương Thiết Trụ lại ngượng ngùng nói: "Xinh đẹp!"

Sau khi nói xong, hắn nghiêm túc nói:

"Chị Vãn Thanh, lần sau nếu chị gặp lại nàng, nhất định phải nói tốt giúp em vào câu đó, nhờ chị đó!"

Thấy Vương Thiết Trụ nghiêm túc như vậy, Cố Vãn Thanh nhẹ gật đầu: "Được, nhất định sẽ nói."

"Cám ơn chị Vãn Thanh!"

Vương Thiết Trụ cao hứng chào tạm biệt với Cố Vãn Thanh:

"Em trở về báo lại tin này với mẹ. Chị Vãn Thanh, chị nhanh đi xem kinh hỉ mà anh Lục chuẩn bị cho chị đi!"

"Kinh hỉ? Kinh hỉ gì?"

Cố Vãn Thanh nghi ngờ quay đầu, đã nhìn thấy Lục Lập Hành tìm được hai cái chậu nát không biết từ chỗ nào.

Hắn đang chăm chú đào đất, trên chiếc bàn bên cạnh là mấy gốc hoa lan.

Cố Vãn Thanh sững sờ.

Ngay sau đó, nàng mừng rỡ hô lên: "Hoa… hoa lan?"

Trông thấy Cố Vãn Thanh vui vẻ như vậy, Lục Lập Hành liền biết, hoa lan này mua đúng rồi.

"Ừm, hoa lan, 5 gốc đó, trồng đến hết năm thì sẽ có thể nở hoa."

Chu Ngọc Hà thấy thế thì không khỏi nở nụ cười. Nàng không có quấy rầy hai người mà là tiến vào nhà bếp, để lại không gian riêng cho hai người.

Cố Vãn Thanh lúc này chạy tới bên cạnh Lục Lập Hành. Nàng muốn ngồi xổm người xuống, cẩn thận xem hoa lan kia một chút. Thế nhưng bởi vì cái bụng quá lớn, làm thế nào cũng không ngồi xổm được.

Lục Lập Hành tiện tay kéo một cái ghế bên cạnh qua, đưa cho nàng, nói:

"Đến, ngồi xuống mà xem."

Cố Vãn Thanh lúc này mới ngồi xuống. Nàng nhìn động tác thuần thục của Lục Lập Hành, tò mò hỏi:

"Hoa lan này có thể bán lấy tiền sao?"

Trong nhận thức của nàng, chỉ có việc có thể bán lấy tiền thì Lục Lập Hành mới làm. Hắn là một người ghét hoa như vậy, sao lại vô duyên vô cớ trồng hoa được.

"Không biết, chắc là có thể…"

Nói được nửa câu, Lục Lập Hành bỗng nhiên dừng lại. Hắn ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Cố Vãn Thanh.

Quả nhiên, hắn trông thấy trong mắt nàng có chút mừng rỡ nhưng lại cẩn thận từng li từng tí. Lục Lập Hành đột nhiên cảm thấy tim tê rần.

"Vãn Thanh."

"Ừm? Sao thế?"

"Em không phải rất thích hoa sao?"

"Em… em cũng không thích lắm." Cố Vãn Thanh nói nghiêm túc.

Nhưng mà Lục Lập Hành lại cảm thấy càng thêm đau lòng. Cái gì gọi là không thích lắm. Là bởi vì lần đó bị mắng, cho nên từ đó quên mất phần yêu thích này sao? Hay là bởi vì hắn, mới cố gắng chôn những thứ này ở đáy lòng. Cho đến giờ phút này, Lục Lập Hành mới phát hiện. Hắn vốn cho rằng nàng đã hoàn toàn tiếp nhận hắn. Nàng đang cố gắng hưởng thụ cuộc sống bây giờ, cố gắng trông thấy hắn tốt. Nhưng nàng cũng đang thận trọng, ghi nhớ tất cả những ủy khuất mà mình chịu trước đó vào sâu trong lòng, xưa nay không dễ dàng biểu hiện ra ngoài.

Thật ra trong lòng nàng vẫn còn rất ngại?

Lục Lập Hành đột nhiên cảm giác được, mình cần phải làm rất nhiều.

Chí ít là phải từ từ, cố gắng chữa trị tất cả tổn thương của nàng.

Hắn cười cười, dùng ngón tay mang theo bùn đất, nhẹ nhàng đụng một cái vào mũi của Cố Vãn Thanh:

"Nha đầu ngốc, hoa lan này là cho em trồng loại, có thể bán được tiền hay không không quan trọng. Em mới là quan trọng nhất."

"Chờ mùa xuân năm sau, chúng ta sẽ xây một bồn hoa bên cạnh sân, em muốn trồng cái gì thì trồng cái đó."

"Như thế thì lúc các con của chúng ta đầy tháng sẽ có thể nhìn thấy một sân đầy hoa, bọn chúng chắc chắn là sẽ rất thích!"

"Nhưng bây giờ, mùa đông đến rồi, hoa lan tạm thời trồng ở trong chậu, để tránh chết cóng."

"Sang năm, phòng của chúng ta nhất định sẽ tràn đầy hương hoa mà em thích…"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment