Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 265 - Chương 265 - Anh Còn Có Thứ Càng Không Đứng Đắn Hơn, Có Muốn Nhìn Một Chút Hay Không

Chương 265 - Anh Còn Có Thứ Càng Không Đứng Đắn Hơn, Có Muốn Nhìn Một Chút Hay Không
Chương 265 - Anh Còn Có Thứ Càng Không Đứng Đắn Hơn, Có Muốn Nhìn Một Chút Hay Không

Cố Vãn Thanh chăm chú nghe Lục Lập Hành nói. Đến cuối cùng, nàn bỗng nhiên có một loại xung động muốn khóc. Cánh môi của nàng có chút giương lên, muốn khiến cho mình nở nụ cười, thế nhưng hốc mắt lại có chút mỏi nhừ.

"Lập Hành."

"Ừm, không vui sao?"

Cố Vãn Thanh lắc đầu: "Không, em rất thích."

"Thích thì tốt."

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng, Lục Lập Hành nhịn không được tay giơ lên, nhẹ nhàng xẹt qua chóp mũi của nàng. Trên tay của hắn, còn có bùn lưu lại từ quá trình bận rộn vừa rồi. Đụng một cái, chóp mũi Cố Vãn Thanh lập tức đen. Nàng nhắm hai mắt, buồn cười nhìn lấy hắn:

"Lập Hành, anh đúng là, nghiêm túc không được hai giây."

Vừa rồi còn thâm tình chậm rãi nói lời tình tứ, lúc này mới qua chớp mắt đã trở nên nghịch ngợm rồi.

Lục Lập Hành cũng cười. Hắn cố ý tới gần Cố Vãn Thanh, cúi đầu nhìn về phía nàng:

"Anh còn có thứ càng không đứng đắn hơn, có muốn nhìn một chút hay không?"

Mặt Cố Vãn Thanh đỏ lên: "Anh, anh…"

Gia hỏa này, lại trêu đùa nàng.

"Anh đi mau lên, em, em đi giúp chị dâu cả!"

Sau khi nói xong, nàng nhanh chóng quay người, hướng về phía nhà bếp.

"Ha ha!"

Lục Lập Hành cười cười, thấy Cố Vãn Thanh thật sự đi vào nhà bếp.

Hắn mới quay người, tiếp tục đi trồng hoa.

Đại Hoàng đang ngủ say ở bên cạnh bị tiếng cười này của hắn đánh thức. Nó yên lặng lườm nguýt một cái, sau đó lại vùi đầu, ngủ tiếp…

Mấy ngày kế tiếp, Lục Lập Hành đều bận rộn hái quýt và bán quýt.

Cung cấp hàng hóa cho Hoàng Thiên Lương và Liễu Thiên Minh.

Mắt thấy đã mùa tới đông.

Đám quýt kia thế mà còn xanh mơn mởn, làm cho người ta không hiểu nổi. Có điều rất nhanh, mọi người liền hiểu được, là bởi vì tác dụng của phân bón của Lục Lập Hành. Ánh mắt bọn họ nhìn Lục Lập Hành cũng càng ngày càng trở nên sùng bái.

Mà Lục Lập Hành cũng đưa ra một quyết định. Để những hộ gia đình vừa bán khoai lang xong tiếp tục trồng khoai lang.

Ngoài ra, hắn còn để Lục Tiểu Phi phụ trách mua thêm mầm quýt, chuẩn bị mở rộng một ngọn núi ở Độc Giác Lĩnh để trồng quýt.

Nếu không thì số quýt này căn bản là không đủ bán.

Nhưng mà, vì để đảm bảo hơn, Lục Lập Hành còn dạy cho bọn họ kỹ thuật lều lớn, đảm bảo những mầm cây kia không bị chết héo.

Các thôn dân làm việc vô cùng hăng say.

Toàn bộ thôn Lục gia đều vô cùng náo nhiệt.

Ngày này, Lục Lập Hành như cũ đi huyện thành đưa hàng.

Ở nơi góc đường, hắn gặp Hứa Thư Long.

Hắn đang dắt một con Husky, tản bộ ở ven đường. Thỉnh thoảng, hắn còn nhìn vào thùng rác xung quanh, giống như là đang tìm thứ gì đó. Thế nhưng Husky giống như vô cùng không vui, luôn luôn không ngừng cọ về phía sau.

Lục Lập Hành thấy thế thì vô cùng tò mò.

Hắn đi tới: "Giáo sư Hứa? Ngài đang làm vì vậy?"

Theo lý thuyết, với loại thân phận như Hứa Thư Long sẽ không thể nào nhặt đồ bỏ đi được.

Trông thấy Lục Lập Hành, Hứa Thư Long lập tức có chút xấu hổ:

"A, Lục huynh đệ à, là cậu sao, tôi, chuyện là, tôi không phải là đang nhặt thùng giấy sao? Ai."

"Nhặt thùng giấy?"

"Đúng vậy, làm tổ cho Đại Ngốc nhà tôi, con trai và con dâu tôi rất thích chó, cứ nhất định phải nuôi một con. Thế nhưng, bọn họ không thích để chó lên giường. Đại Ngốc nhà tôi có chút bị ghét bỏ. Trong lúc rảnh rỗi tôi sẽ dùng thùng giấy để làm tổ cho nó. Nhưng mà, ai, dù sao cũng là thùng giấy, Đại Ngốc lại thích phá nhà, nó đã cắn hỏng mấy cái rồi. Thật là sầu chết người mà."

Hứa Thư Long vừa dứt lời, Husky tên là Đại Ngốc liền nhanh chóng tiến lên, cắn một vào một cái thùng rác!

Thật! Ngốc…!

Lục Lập Hành nhìn mà cười.

Quả nhiên, cho dù là ở thời đại nào, Husky đều thích phá nhà.

Nhìn như vậy, tuy Đại Hoàng nghịch ngợm một chút, nhưng vẫn là một con chó dịu dàng ngoan ngoãn!

"Tổ chó?"

"Đúng đúng, muốn kiếm loại nào khiến cho Đại Ngốc không thể phá được. Tôi sắp đi tỉnh thành, dự định làm mấy cái, nếu không sẽ không chống đỡ được qua năm mất."

Linh quang của Lục Lập Hành chợt lóe.

Hồi trước, lúc Lục Kiến Quốc đưa tổ chó cho Đại Hoàng, mình còn bảo hắn làm tổ chó và ghế để bán ra!

Hắn sao có thể quên mất chuyện này được chứ!

"Vậy sao không làm một cái bằng gỗ?"

"Tôi cũng muốn, nhưng mà không ai biết làm cả. Tôi đã tìm thợ mộc trong huyện, bọn họ đều chưa từng làm. Chuyện này đúng là đã làm khó bọn hắn!"

Lục Lập Hành nở nụ cười: "Giáo sư Hứa, cháu biết một người, hắn biết làm! Hơn nữa chắc là cũng có sẵn. Cháu thấy hình thể của Đại Ngốc nhà bác cũng không khác với Đại Hoàng nhà cháu là bao. Ngày mai cháu sẽ mang một cái đến cho bác xem thử?"

"Hả? Thật sao? Vậy thì tốt quá, vậy tôi sẽ không tìm nữa! Người xung quanh đều cho rằng tôi là ăn mày đây. Ha ha, cám ơn cậu Lục huynh đệ, vậy tôi sẽ đợi tin tức tốt của cậu."

"Được, không thành vấn đề!"

Sau khi tạm biệt với Hứa Thư Long, ục Lập Hành trở về tiệm trái cây.

Lúc này, trước tiệm trái cây, Lục Kiến Châu đang bận bịu bán quýt cho khách.

Phía sau của hắn, Điềm Điềm đang không ngừng kiếm đồ bỏ đi.

Ngô Hữu Lập thu mấy thứ đồ bỏ đi này lại, cất vào trong một cái túi.

Lục Lập Hành nghi ngờ đi tới: "Ba, Điềm Điềm, các người đang làm gì vậy?"

Điềm Điềm trông thấy Lục Lập Hành, lập tức nở nụ cười. Nàng muốn tiến lên chào hỏi, lại bị Ngô Hữu Lập giữ chặt.

"Không, không có việc gì, Điềm Điềm, chúng ta đi thôi!"

Gương mặt ủy khuất của Điềm Điềm lập tức xoắn xuýt, nhưng vẫn đi theo Ngô Hữu Lập. Trước khi đi, nàng còn không quên mang theo đống đồ bỏ đi vừa thu dọn.

Lục Lập Hành càng thêm tò mò: "Ba, bọn họ đây là?"

Lục Kiến Châu thở dài: "Ai, hai cha con bọn họ đây là đến chuộc tội."

"Chuộc tội?"

"Ừm, mấy ngày nay, lúc bán quýt, bọn họ sẽ đến giúp đỡ, nhặt đồ bỏ đi, hoặc là giúp đỡ cân đồ! Tiểu nha đầu kia vô cùng cần mẫn, ba nàng cũng suốt ngày không nói lời nào, chỉ biết làm việc. Ba đã nói qua mấy lần, để bọn hắn đi nhưng đều vô dụng. Sau này, ba thẳng thắn ngầm đồng ý cho bọn họ làm. Chỉ là, vừa đến giờ cơm, Ngô Hữu Lập sẽ lôi kéo tiểu nha đầu kia rời đi. Ba cũng không biết bọn họ đi đâu. Tiểu Hành, con xem nên làm thế nào đây?"

Lục Kiến Châu thở dài: "Nha đầu kia đi theo ba nàng, cũng không biết có được ăn no hay không."

Nhớ tới dáng vẻ gầy gò của nàng, Lục Kiến Châu đã cảm thấy đau lòng.

Lục Lập Hành nghe vậy thì nhíu mày:

"Vẫn luôn ở đây sao? Ba, bọn họ làm việc thế nào?"

"Cũng được, ba đã mấy ngày rồi không có quét dọn qua vệ sinh. Ba mỗi ngày đến đây đều thấy bọn họ quét xong rồi. Hai ngày này ba có dậy sớm hơn chút, ai ngờ, Ngô Hữu Lập còn tới sớm hơn."

"Được, con đã biết." Lục Lập Hành nói xong thì quay người rời đi.

Trong góc, Điềm Điềm trốn ở trong ngực của Ngô Hữu Lập, thăm dò nhìn sang một bên. Chờ Lục Lập Hành đi, nàng nhỏ giọng nói:

"Ba ba, anh Lục đi rồi, chúng ta có thể ra ngoài làm việc giúp ông không?"

Ngô Hữu Lập vội vàng ra dấu im lặng:

"Đợi lát nữa lại đi, chờ hắn đi xa đã, chúng ta không thể lại gây thêm phiền phức cho anh trai được. Anh Lục của con là người tốt!"

Điềm Điềm dùng sức gật đầu: "Vâng, sẽ không gây thêm phiền toái cho anh trai kia."

Hai người lại đợi ở trong góc chốc lát.

Khoảng mười phút sau, Ngô Hữu Lập lại lôi kéo Điềm Điềm đi ra.

Bên cạnh Lục Kiến Châu lại có rất nhiều đồ bỏ đi. Hắn muốn đi hỗ trợ xử lý. Thế nhưng, hắn vừa mới thò đầu ra, đã nghe thấy cách đó không xa vang lên một giọng nói quen thuộc:

"Ngô lão ca, tôi đã chờ anh một hồi lâu…"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment