Cả người Ngô Hữu Lập cứng lại ngay tại chỗ. Hắn nhìn về phía Lục Lập Hành với vẻ mặt không thể tin nổi:
"Cậu, cậu không phải đi rồi sao?"
Lục Lập Hành cười rồi kéo Điềm Điềm qua: "Điềm Điềm, có nhớ anh Lục hay không?"
Điềm Điềm dùng sức gật đầu: "Có, nhớ, còn nhớ chị gái nữa."
"Chị gái đang ở quê nhà, qua một thời gian nữa mới có thể đến trong huyện. Điềm Điềm muốn gặp chị gái sao?"
Điềm Điềm lần nữa dùng sức gật đầu:
"Vâng, muốn."
"Vậy Điềm Điềm ở lại làm thuê cho anh có được hay không?"
" y…"
Điềm Điềm chớp chớp hai mắt thật to, có chút không hiểu Lục Lập Hành là có ý gì.
Ngô Hữu Lập lại lập tức kinh hãi:
"Lục huynh đệ, Điềm Điềm không biết làm việc!"
Lục Lập Hành bế Điềm Điềm lên, nhìn về phía hắn: "Ừm, tôi biết, cho nên, làm ba của Điềm Điềm, anh chắc là phải giúp đỡ đúng không?"
Ngô Hữu Lập ngây người.
Lục Lập Hành tiếp tục nói: "Cha tôi lớn tuổi, có một số việc lực bất tòng tâm, em gái tôi còn đang đi học, không thể tới huyện thành, để Điềm Điềm ở chỗ này cùng hắn đi. Hắn không xử lý nổi đống đồ bỏ đi kia, hai người giúp đỡ xử lý một chút. Còn có việc buôn bán hoa quả nữa, lúc hắn quá bận rộn thì hai người cũng giúp đỡ một chút!"
Lục Lập Hành không có nói rõ, nhưng mà Ngô Hữu Lập lại nghe hiểu tất cả. Hắn đây là muốn mình làm thuê ở chỗ này. Hắn mở to hai mắt, nhìn Lục Lập Hành với vẻ không dám tin:
"Thế nhưng, thế nhưng chân của tôi…"
"Làm sao? Chân đi lại không tiện thì không thể làm được một số việc đơn giản hay sao? Tôi thấy anh vừa rồi làm rất tốt mà. Lại nói Ngô lão ca, tuổi của Điềm Điềm là độ tuổi đi học đó! Anh chẳng lẽ muốn để Điềm Điềm giống như anh, vẫn luôn ăn xin mà sống sao?"
Ngô Hữu Lập lần nữa sững sờ, mặt hắn lập tức đỏ lên:
"Không, không được, Điềm Điềm, Điềm Điềm không thể ăn xin."
"Ừm, vậy thì làm việc cho tốt, để cho nàng đi học. Đúng rồi, tiền công bao nhiêu sẽ dựa theo biểu hiện của anh. Biểu hiện tốt thì có thể làm việc lâu dài. Nhưng mà, anh và Điềm Điềm đi ăn cơm đi."
Ngô Hữu Lập kích động đứng lên.
"Cảm ơn, cảm ơn ông chủ Lục !"
"Cám ơn, thật sự là rất cảm ơn!"
Nói xong, nước mắt của hắn chạy xuống từ khóe mắt. Từ khi cái chân này của hắn bị phế, hắn và Điềm Điềm phải nhận hết sự khinh thường, ăn bữa trước không có bữa sau. Cho nên Điềm Điềm gầy yếu hơn mấy đứa nhỏ cùng lứa rất nhiều. Ngô Hữu Lập vẫn luôn rất tự trách, nhưng mà mình cũng không có cách nào. Chỉ là Ngô Hữu Lập làm sao cũng không nghĩ tới, người mà hắn hãm hại thế mà lại đang trợ giúp hắn.
Giờ phút này, trong lòng của hắn chứa đầy sự cảm kích. Hắn không ngừng nói cảm ơn, giống như chỉ có làm như này thì mới có thể khiến cho lòng mình dễ chịu hơn một chút.
Lục Lập Hành nhìn hắn, chợt nhớ tới bản thân mình ở kiếp trước. Lúc hắn đến tỉnh thành, bản thân hắn cũng là người không có đồng nào. Ăn xin sống qua ngày một khoảng thời gian dài. Sau này, hắn gặp được người chịu giúp mình một tay.
Người kia thiện lương, trung hậu, lại thành thật. Bởi vì bọn họ tồn tại như người một nhà, Lục Lập Hành mới vượt qua được khoảng thời gian gian nan nhất kia. Hắn đã thề, chờ mình có tiền, nhất định sẽ báo đáp bọn họ thật tốt. Thế nhưng, chờ mấy năm sau, khi hắn thật sự có tiền và quay về tìm bọn họ… Người kia, lại bởi vì bị bệnh mà không còn nữa.
Chuyện này chính là một tiếc nuối khổng lồ đối với Lục Lập Hành.
Một đời này, chờ đến lúc đi tỉnh thành, hắn muốn gặp lại người kia, hy vọng có thể thay đổi kết cục của hắn.
"Được, nhanh đi làm việc đi, đồ bên kia chất thành đống rồi."
"Được, được, tôi sẽ đi, sẽ đi ngay!"
Ngô Hữu Lập tăng nhanh tốc độ, chạy tới bên cạnh Lục Kiến Châu và bắt đầu bận rộn.
Điềm Điềm nhìn xem ba, lại nhìn Lục Lập Hành đang ôm mình trong ngực, bỗng nhiên cười ngọt ngào:
"Điềm Điềm đã lâu rồi không thấy ba ba vui vẻ như vậy. Anh Lục, anh đúng là một người tốt, Điềm Điềm muốn gả cho anh!"
"Phốc!” Lục Lập Hành lập tức nở nụ cười.
Tiểu nha đầu mới năm tuổi này thật sự là không làm cho người ta kinh ngạc thì không thôi.
"Vì sao vậy?"
"Bởi vì Điềm Điềm rất thích anh Lục. Bọn họ nói, thích người nào thì phải gả cho người đó!"
"Ha ha ha! Thế nhưng, anh có vợ rồi nha!"
"A? Vợ của anh là ai? Anh rất yêu vợ của mình sao?" Điềm Điềm nghi ngờ hỏi.
"Ừm, rất yêu. Chính là chị gái mà em muốn gặp đó!"
"Ồ." Điềm Điềm nhẹ gật đầu, xoắn xuýt trong chốc lát, có chút thất vọng nói:
"Vậy nếu như là của chị gái thì Điềm Điềm sẽ không tranh giành với chị gáii! Điềm Điềm rất thích chị gái, Điềm Điềm có thể gả cho chị ấy ~~ "
Nha đầu này, thật là quá đáng yêu!
Lục Lập Hành càng nghe càng muốn cười. Bờ môi hắn có chút giương lên, tự hỏi, không biết nhóc con nhà mình sau khi sinh ra liệu có đáng yêu như thế này hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn đột nhiên sững người.
Nếu như con gái của mình ngày nào cũng nói với người khác là muốn gả cho hắn…
Vậy thì…
Đây chẳng phải là…
Không!
Tuyệt đối sẽ không có khả năng như vậy!
Lục Lập Hành càng nghĩ càng giận, hắn dứt khoát để Điềm Điềm xuống.
"Phải trở về chuẩn bị dưỡng thai thật tốt mới được, dạy dỗ em bé từ trong bụng!"
Hắn nói xong thì bắt đầu đi về phía nhà ga.
Điềm Điềm ngây ngốc gãi đầu một cái.
"Sao anh trai lại không vui rồi? Kỳ quái! ~ "
"Chẳng lẽ anh trai cũng không muốn để cho mình gả cho chị gái sao? Vậy thì không gả là được mà!" Điềm Điềm nho nhỏ bắt đầu tự xoắn xuýt.
Lục Lập Hành đã ngồi lên xe hướng về nhà. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút không kịp chờ đợi.
Bốn giờ chiều.
Cuối cùng đã tới nhà, Lục Lập Hành nhanh chóng chạy vào trong sân.
Cố Vãn Thanh đang nhắm mắt tắm nắng ở trong sân. Trông thấy dáng vẻ khẩn trương của Lục Lập Hành, nàng cũng khẩn trương theo:
"Lập Hành, sao… sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Lục Lập Hành không nói hai lời, trực tiếp ngồi xổm xuống. Sau đó, hắn ôm lấy cái bụng của Cố Vãn Thanh, nói nghiêm túc:
"Nhóc con, đây là ba ba, con phải nhớ kỹ mỗi một câu mà ba ba nói ngay bây giờ, có biết không!"
"Bản thân không thể tùy tiện lấy chồng, cũng không thể tùy tiện nói chuyện muốn lập gia đình với người khác, có nghe không? Nếu không, ba ba sẽ đánh gãy chân con… Không, đánh gãy chân thằng nhóc kia!"
Cố Vãn Thanh nghe thấy lời này, lập tức khẽ giật mình!
Cùng lúc đó, Thiên Thiên đang vui vẻ trở về nhà cùng với Chu Ngọc Hà cũng cảm thấy sững sờ. Nàng tò mò nhìn Lục Lập Hành:
"Anh hai, anh đang nói gì thế? Anh có phải là ngốc rồi hay không?"
Nàng vừa dứt lời, chỉ thấy Lục Lập Hành nghiêng đầu lại, nhìn về phía nàng:
"Thiên Thiên, em cũng giống vậy!"
Lục Thiên Thiên: ???
Nàng nghiêng cái đầu, nhìn về phía Chu Ngọc Hà:
"Chị dâu cả, anh hai, anh hai thật hung dữ, hu hu hu…"
Một bên khác.
Đại Hoàng nghe thấy Lục Thiên Thiên khóc, cảm giác cũng không muốn ngủ nữa. Nó vội vàng chạy tới, đứng ở phía trước Lục Thiên Thiên bày ra tư thế bảo vệ, hung tợn nhìn về phía Lục Lập Hành…
------
Dịch: MBMH Translate