Lục Lập Hành đến gần hơn một bước, răng của Đại Hoàng lại càng nhe ra. Thật giống như, Lục Lập Hành không phải là chủ nhân của nó vậy.
Lục Lập Hành lập tức cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ: "Đại Hoàng, mày làm gì đó?"
"Gâu!"
"Gâu gâu ~ "
Không cho phép bắt nạt nhóc con ~
Người nào đều không được!
Cố Vãn Thanh trực tiếp bật cười:
"Ha ha, được rồi Đại Hoàng, Lập Hành không có ý bắt nạt Thiên Thiên. Hắn à, chỉ là lo lắng con gái và em gái của mình bị người ta cướp đi mà thôi!"
Đại Hoàng vừa nhìn thấy Cố Vãn Thanh, hàm răng lập tức thu vào. Nó nghiêng cái đầu, lẩm bẩm trong chốc lát, mới rời khỏi trước người Lục Thiên Thiên, chạy đến ven đường rồi ngủ tiếp!
Lục Thiên Thiên nghi hoặc nhìn Lục Lập Hành:
"Anh hai, cái gì là bị lừa gạt mất vậy? Tại sao không thể bị lừa gạt mất?"
Lục Lập Hành lập tức cảm thấy đau đầu.
Chuyện này nên giải thích thế nào đây? Cũng không thể nói với Thiên Thiên rằng, sau này không thể tìm bạn trai?
Hắn nhìn về phía Cố Vãn Thanh với ý nhờ vả.
Cố Vãn Thanh ôm bụng, giống như cười mà không phải cười nhìn hắn, không có chút ý định giúp hắn giải vây nào.
Lục Thiên Thiên còn đang chờ đáp án của hắn. Lục Lập Hành cực kỳ bất đắc dĩ. Hắn đành phải ngồi xổm xuống, nói:
"Ý của lừa mất chính là, sau này sẽ rời khỏi nhà, đến nhà người ta sống. Nói như vậy, Thiên Thiên và cháu gái sau này sẽ không thể nhìn thấy anh hai, chị dâu hai, anh cả và chị dâu cả, còn có ba mẹ nữa! Thiên Thiên có muốn không?"
Lục Thiên Thiên nghe thấy nghiêm trọng như vậy thì lập tức dùng sức lắc đầu:
"Không không không, Thiên Thiên không muốn, Thiên Thiên sẽ không bị lừa đi mất!"
"Ừm, như này là được rồi, cho nên sau này không nên tùy tiện nghe lời người khác, nhất là mấy bạn nam, có biết không?"
Lục Thiên Thiên cái hiểu cái không mà gật đầu:
"Biết rồi, Thiên Thiên cũng sẽ nói cho cháu gái biết, để cháu gái cũng ghi nhớ."
"Ừm, vậy là tốt rồi." Lục Lập Hành cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Chu Ngọc Hà đã bị cuộc nói chuyện này làm cho cười điên rồi. Nàng tự mình cầm lấy đồ ăn đi về phía nhà bếp:
"Tiểu Hành, em đó, bọn chúng mới có bao nhiêu tuổi mà em đã bắt đầu lo lắng rồi, ha ha ha!"
Vãn Thanh còn chưa có sinh nữa. Người này không cần nhìn cũng biết là người sủng con gái!
Lục Thiên Thiên để cặp sách xuống, cao hứng đi chơi đùa với Đại Hoàng.
Lục Lập Hành nhìn bọn họ, hài lòng nở nụ cười.
Cố Vãn Thanh nhịn không được mà đi đến trước mặt hắn, nắm tay Lục Lập Hành, sau đó đặt tay hắn lên bụng của mình, ôn nhu nói:
"Lập Hành, cảm nhận được không? Đứa nhỏ đang động đó, bọn chúng nghe thấy lời anh nói, đang đáp lại anh đó."
Lòng bàn tay Lục Lập Hành cảm thấy ấm áp.
Mấy ngày nay, bụng của Cố Vãn Thanh lại lớn hơn một chút. Lục Lập Hành quả nhiên cảm giác được, bụng của nàng khẽ động đậy, đang đập vào lòng bàn tay hắn. Hắn yên tâm hơn một chút: "Thật sao? Bọn chúng đang nói gì đấy?"
Cố Vãn Thanh cố ý giả giọng trẻ con:
"Bọn chúng nói là: Ba ba, chúng con biết rồi, chúng con sẽ không bị người ta lừa gạt mất, nhất định sẽ nghe lời ba nói ."
"Ha ha!"
Lục Lập Hành vui vẻ nở nụ cười: "Thật ngoan."
Cơm tối được làm xong rất nhanh.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Lập Hành ra hiệu cho Lục Thiên Thiên làm bài tập sớm một chút. Hắn thì cầm đèn pin thô sơ mua ở huyện thành, tiến về phía nhà của Lục Kiến Quân.
…
Bởi vì là đầu tháng, ánh trăng treo trên không trung, bầu trời ban đêm cũng không tính là quá tối.
Một nhà Lục Kiến Quân ngồi ở trong sân, đang ăn cơm.
Từ khi Lục Tiểu Phi theo Lục Lập Hành làm việc, bữa ăn của bọn họ đã được cải thiện không ít. Hôm nay, bọn họ còn làm chút thịt và cơm.
Trịnh Hoa Mẫn và Lô Thục Phân đang đút cho Đậu Đậu ăn cơm.
Vượng Tài đã lớn hơn một chút, nó ở bên cạnh Đậu Đậu, ngoắt ngoắt cái đuôi, lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng nó sẽ ăn những hạt cơm mà Đậu Đậu làm rơi trên mặt đất.
Lục Kiến Quốc nhìn cười không ngừng.
Lục Tiểu Phi cũng vô cùng vui vẻ.
Đây chính là cuộc sống mà hắn luôn hằng mơ ước, bây giờ đã thực hiện được.
Nhưng mà, lúc khóe mắt nhìn về phía góc sân, Lục Tiểu Phi giật mình.
Chỗ đó chính là một số ghế và tổ chó mà Lục Kiến Quốc làm ra gần đây.
Lục Tiểu Phi thở dài.
"Ba."
Lục Kiến Quốc vừa mới ăn một miếng cơm, hắn xoay đầu lại, nhìn về phía Lục Tiểu Phi: "Sao thế Tiểu Phi?"
"Tiểu Hành gần đây không nói về chuyện tổ chó và ghế sao?"
"Không, không có việc gì, không vội."
"Nhưng mà cứ chất chồng trong sân như vậy cũng không phải là vấn đề, ngày mai con sẽ đi hỏi một chút?"
"Đừng đừng đừng, đừng đi! Tiểu Hành gần đây quá bận rộn. Chuyện làm ăn của toàn thôn đều do hắn đi thu xếp, chắc là không rảnh, chờ hắn rảnh rỗi thì tự nhiên sẽ tới tìm ba. Chúng ta không thể lại gây phiền phức thêm cho Tiểu Hành được!"
Lục Tiểu Phi gật đầu: "Nói cũng đúng, vậy ngày mai con sẽ đi tìm anh Lập Vĩ một chút, để hắn cần lấy hai cái đêm lên thị trấn bán thử một chút xem thế nào."
"Như này cũng được, nhưng mà con phải nói với người ta cho rõ ràng. Nếu bán được tiền thì bọn họ và chúng ta sẽ một người một nửa! Không thể để người ta đi không công được!"
"Vâng!" Lục Tiểu Phi trực tiếp gật đầu.
Ăn cơm xong, Trịnh Hoa Mẫn đi rửa chén.
Lục Tiểu Phi suy nghĩ trong chốc lát, chuẩn bị đi tìm Lục Lập Vĩ. Thế nhưng, hắn vừa mới tới giao lộ, đã nhìn thấy Lục Lập Hành.
"Anh Phi, đang muốn đi đâu vậy?"
Lục Tiểu Phi ngây người một chút, lập tức cười nói:
"Tiểu Hành? Anh còn tưởng em hôm nay không trở về chứ, muộn như vậy rồi còn đến đây? Là chuyện bán quýt có vấn đề gì sao?"
Hiện tại, chuyện bán quýt trong thôn đều là Lục Tiểu Phi phụ trách. Hắn bỏ cả thể xác và tinh thần của mình vào trong, sợ có vấn đề gì.
"Không, rất tốt, vẫn đang tiến hành theo kế hoạch lúc trước! Em tới tìm chú Kiến Quốc."
Lục Kiến Quốc đúng lúc cầm tẩu thuốc đi ngang qua từ phía sau cột, mừng rỡ đi tới:
"Tiểu Hành tới rồi? Tiểu Phi, con đang làm gì vậy? Nhanh chóng mời người ta vào ngồi đi!"
Hắn nói xong thì thuận tay kéo một cái ghế qua: "Tới tới tới, ngồi đi! Ồ, đây là đèn pin sao?"
Thôn Lục gia trước đó tương đối lạc hậu. Ngay cả đèn dầu, rất nhiều nhà cũng đều không nỡ dùng.
Nhưng mà từ khi theo Lục Lập Hành làm việc, đã có nhiều gia đình dùng đèn dầu hơn một chút. Nhưng mà đèn pin thì vẫn không được dùng nhiều lắm.
"Ừm, mua trong huyện, chú Kiến Quốc, cháu cũng không ngồi đâu. Cháu tới xem một chút mấy cái tổ chó kia làm như thế nào rồi, có thành phẩm nào chưa?"
Nói đến đây, ánh mắt Lục Kiến Quốc sáng rực lên: "Có có có, bên này, bên này, lúc ăn cơm tối chú còn nói chuyện này với Tiểu Phi nữa đó. Cháu nhìn xem, đều ở chỗ này!"
Lục Kiến Quốc chỉ chỉ vào góc sân.
Lục Lập Hành chiếu đèn pin qua, hắn nhìn thấy chỗ đó có bày mười chiếc ghế và năm cái tổ chó.
Ổ chó kia giống như đúc với cái của Đại Hoàng, nhìn vô cùng thoải mái.
Lục Lập Hành cười đi tới: "Nhiều như vậy sao, được rồi, đúng lúc trong huyện có một người cần. Cháu ngày mai sẽ mang hai cái đi, nhìn xem có người nào cần mua nữa không, tìm thị trường một chút."
"Được được, vậy đành làm phiền Tiểu Hành rồi!"
"Không phiền, không phiền, chuyện nên làm thôi, vậy cháu đi trước, buổi sáng ngày mai sẽ tới lấy."
"Được, được!"
Sau khi Lục Lập Hành đi, Lục Kiến Quốc nhìn đống đồ mà mình làm, nở nụ cười:
"Không nghĩ tới, không ngờ có một ngày tay nghề này của ba cũng có thể phát huy được tác dụng. Tiểu Phi, nếu như lần này có thể bán được, sau này ba sẽ làm nhiều một chút, hai năm thôi, chắc chắn sẽ gom đủ phí phẫu thuật cho con."
------
Dịch: MBMH Translate