Vừa rạng sáng ngày thứ hai.
Lục Lập Hành đã kéo một cái xe đi tới nhà Lục Kiến Quốc.
Lục Tiểu Phi nhanh chóng đi tới chỗ của hắn, kéo 5 cái ghế và năm cái ổ chó, sau đó đưa đến chỗ xe chở quýt.
Sau khi bỏ toàn bộ lên, Lục Tiểu Phi mới nhìn Lục Lập Hành, nói:
"Tiểu Hành, anh nói trước với em một chút, số tiền bán được chúng ta sẽ chia đôi."
Thấy Lục Lập Hành muốn phản bác, Lục Tiểu Phi lại nói: "Em cũng đừng bảo tất cả đều dùng cho anh phẫu thuật. Nếu như em không nhận thì bọn anh sẽ không bán ghế nữa!"
Lục Lập Hành đành phải bất đắc dĩ gật đầu: "Được, vậy thì một người một nửa."
Xe lắc lư chạy trên đường đến huyện thành.
Bởi vì Lục Lập Hành mỗi ngày đều đi trên con đường này nên có rất nhiều người đều đã biết hắn.
Lúc xe đi ngang qua trấn Lâm Thủy, Lục Lập Hành đã ngủ thiếp đi.
Đây là kinh nghiệm hắn tổng kết được sau mỗi ngày ngồi xe, chẳng những có thể tránh việc say xe, còn có thể giúp mình nghỉ ngơi tốt, chờ đến lúc làm việc thì sẽ có tinh lực hơn một chút
Hắn không nhìn thấy, trong một góc của trấn Lâm Thủy có mấy người ăn mặc đoan chính, sau khi trông thấy chiếc xe này thì lập tức chỉ chỉ:
"Đây là xe vận hàng của thôn Lục gia? Rất không tệ!"
"Tiểu tử phía trên chính là hồng nhân của thôn Lục gia năm nay? Ai nha, thôn Lục gia năm nay sợ là sẽ vượt qua chúng ta! Thôn trưởng Lý, ông thấy thế nào?"
Lý Trường Sinh đang xoắn xuýt nghe vậy thì yên lặng trừng người kia một chút:
"Tôi thấy thế nào? Tôi đứng đấy nhìn, đi tới nhìn, nằm nhìn! Tôi còn có thể thấy thế nào? Thôn trưởng Lưu, ông vẫn nên lo lắng cho chính mình đi thì hơn? Mấy năm trước đều có thôn trưởng Lục đứng hạng chót cùng với ông. Năm nay thôn trưởng Lục nhất kỵ tuyệt trần, ngay cả tháp tín hiệu đều sắp dựng lên, chờ sau khi xây xong thì cũng chỉ còn lại có mình ông nữa thôi!"
Thôn trưởng Lưu: …
Hắn yên lặng thở dài:
"Lý Trường Sinh, cái tật miệng thối này của ông đúng là không sửa được chút nào, khó trách năm nay không so được với người ta!"
"Hừ!" Lý Trường Sinh tức đến xanh mặt:
"Ai nói tôi không sửa đổi? Ai nói tôi sẽ không bằng? Dù không là người thứ nhất thì tôi cũng là người thứ hai!"
Hắn đã nghĩ kỹ biện pháp rồi, chỉ thiếu việc áp dụng nữa thôi!
Xem ra, hắn phải tăng tốc tiến trình!
Hắn nói xong liền quay người rời đi!
Mấy thôn trưởng còn lại đều cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
"Tên này vẫn luôn bướng bỉnh như thế!"
"Ai nói không phải đâu? Nhưng mà sắp sang tháng một rồi, đến lúc đó chính là đại hội tổng kết cuối năm, sao Lục Kiến Quân hôm nay vẫn còn chưa có tới vậy?"
"Hắn sao, chắc chắn là đang bận làm việc tại huyện thành rồi!"
"Ai, tôi cũng muốn có việc làm."
"Đúng là hâm mộ chết đi được, trong thôn người ta lại đột nhiên xuất hiện một người vô cùng lợi hại."
Mọi người nói xong lại nhìn về phía xe hàng rời đi, nhìn nhiều thêm mấy lần.
…
Lục Lập Hành rất nhanh đã đến trong huyện.
Sau khi đưa xong hàng hóa hôm nay, hắn đi tới cửa hàng của Lục Kiến Châu.
Ngô Hữu Lập và Điềm Điềm đang bận rộn giúp đỡ làm việc. Trông thấy hắn đến, Điềm Điềm cao hứng cầm lấy cây chổi còn cao hơn nàng:
"Anh Lục, anh tới rồi?"
"Ừm, Điềm Điềm hôm nay có nghiêm túc làm việc hay không!"
"Có, Điềm Điềm làm thật là nhiều, anh Lục đừng đuổi Điềm Điềm đi nha."
Từ trước đến nay, Điềm Điềm lần thứ nhất có chỗ dừng chân, nàng không muốn rời đi.
Lục Lập Hành lắc đầu, nói: "Yên tâm đi, anh sẽ không đuổi Điềm Điềm và ba của Điềm Điềm đi đâu."
"Quá tốt rồi, Điềm Điềm nhất định sẽ siêng năng làm việc."
Điềm Điềm cười càng ngọt ngào hơn.
Lục Lập Hành chuyển quýt vào, sau đó mới lấy tổ chó và mấy cái ghế ra.
Lục Kiến Châu thấy thế thì tò mò:
"Đây là cái gì? Kiến Quốc làm sao?"
"Đúng vậy, lấy ra bán một chút xem thế nào!"
"Được thì cũng được, nhưng mà, ai sẽ mua nhà cho chó chứ?" Lục Kiến Châu biểu thị không thể tin được.
Dù sao, chó nông thôn đều ở dưới mái hiên, hoặc là trong một căn phòng cũ nát, có gì ăn nấy, không ăn thì bị đói.
Ngoại trừ Đại Hoàng. Nhưng tổ của Đại Hoàng là Kiến Quốc tặng, bọn họ cũng không nỡ bỏ tiền ra mua nó?
Lục Lập Hành lắc đầu:
"Ba, người đánh giá thấp mức độ yêu chó của những người nuôi chó rồi, sẽ có người sẽ mua. Lát nữa, bác Hứa sẽ tới lấy một cái. Mấy món đồ này đều là thuần thủ công. Đối với mấy món còn lại, nếu có người hỏi thì, ghế mười tệ một cái, tổ chó 50 tệ 1 cái, không giảm giá!"
Nghe thấy lời này, Lục Kiến Châu trực tiếp sợ ngây người:
"A? Như này hình như quá đắt?"
"Sẽ không đâu, cứ xem tình hình một chút đã. Nếu như không bán được thì con sẽ đến chợ cho thú cưng để xem một chút, hoặc là bệnh viện thú cưng gì đó."
Chuyện làm ăn ở thời đại này sẽ có một chút khó khăn.
Nhưng Lục Lập Hành tin tưởng vững chắc, nhất định sẽ có người muốn.
Nhìn Lục Lập Hành kiên định như thế, Lục Kiến Châu cũng chỉ đành gật đầu: "Được, vậy thì thử một chút đi!"
…
Hứa gia.
Vào sáng sớm, Hứa Thư Long rèn luyện thân thể xong và trở về. Hắn nhìn thấy con dâu và con trai đang mắng Đại Ngốc.
"Anh nhìn đi, đặt tên gì không đặt, cứ nhất định phải đặt tên là Đại Ngốc. Nhìn xem nó đã ngốc thành cái dạng gì rồi, hôm qua nó lại phá hủy tổ làm bằng thùng giấy! Đây là cái thứ mấy rồi! Em nói là đưa nó đi đi, anh còn không nguyện ý! Thật là!"
Hứa Văn Minh cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Hắn ngồi xổm xuống, sờ lên đầu Đại Ngốc, nói:
"Đại Ngốc à Đại Ngốc, mày nhìn lại mày chút ngươi đi, hại cho hai người bọn tao bị mắng rồi này? Ai, vợ à, đừng nóng giận, nếu như thực sự không được thì lại làm cho nó một cái tổ mới đi!"
"Đi đâu làm đây? Đống thùng giấy kia đều đã dùng hết rồi. Ba đã lớn tuổi như vậy rồi mà ngày nào cũng phải đi nhặt thùng giấy, đó cũng không phải là chuyện nhỏ. Anh có biết hàng xóm nói chúng ta như thế nào không? Khó nghe muốn chết!"
"Hay là để anh đi nhặt cho!"
Hứa Văn Minh đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài. Trông thấy Hứa Thư Long, hắn hơi sững sờ:
"Ba, ba trở về rồi sao?"
"Ba đương nhiên là phải trở về rồi, ba không trở về thì hai người các con định tiếp tục ầm ĩ đến lúc nào? Nhìn đem Đại Ngốc bị dọa cho một tiếng cũng không dám kêu kìa!"
Hứa Thư Long đi ra phía trước, cầm lấy dây thừng của Đại Ngốc:
"Được rồi, tiểu tử mà ba gặp ngày đó bảo hôm nay sẽ mang một cái tổ chó đến cho chúng ta, làm bằng gỗ, vô cùng rắn chắc. Ba đi xem một chút! Nếu như có thì sau này cũng không cần làm nữa, cũng không cần đi nhặt thùng giấy nữa! Các con đợi một chút, Đại Ngốc, đi thôi!"
"Gâu!"
Đại Ngốc kêu to một tiếng, sau đó theo Hứa Thư Long ra ngoài.
Hứa Văn Minh có chút không dám tin tưởng:
"Ba, đáng tin sao?"
Hứa Thư Long nghiêng đầu lại: "Con còn có biện pháp tốt hơn sao?"
"Không có…"
Hứa Văn Minh lập tức lắc lắc đầu.
"Vậy con định làm thế nào đây. Hơn nữa, ba cảm thấy Lục huynh đệ rất đáng tin cậy, ít nhất thì hắn chưa từng thất tín trong chuyện gì cả!"
Hứa Thư Long nói xong thì kéo Đại Ngốc ra cửa.
"Đại Ngốc à, đi thôi, sự hòa thuận của gia đình chúng ta đành phải xem ngày hôm nay thế nào rồi…"
------
Dịch: MBMH Translate