Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 269 - Chương 269 - Quảng Cáo Sống Tốt Nhất

Chương 269 - Quảng Cáo Sống Tốt Nhất
Chương 269 - Quảng Cáo Sống Tốt Nhất

Mặt trời mọc.

Toàn bộ chợ nông sản cũng dần dần trở nên náo nhiệt. Lục Lập Hành và Lục Kiến Châu cùng nhau làm việc, muốn bán hết tất cả số quýt dọn ra.

Ghế và tổ chó cũng được bày ra.

Chỉ chốc lát sau, trước gian hàng đã trở nên náo nhiệt.

"Tiểu tử, cậu hôm nay tự mình đến bán quýt sao?"

"Đúng vậy!" Lục Lập Hành gật đầu.

"Rất không tệ, giúp đã ba cậu nhiều một chút. Người lớn tuổi dù sao cũng có chút chậm chạp. Tới tới tới, cho tôi đến 2.5 kg, hôm qua con gái tôi ăn quýt của cậu, sau đó cứ ồn ào đòi hôm nay ăn tiếp, làm hại tôi phải đi mua từ sáng sớm!"

Lục Lập Hành tranh thủ thời gian cân quýt cho người ta.

Sau khi mua quýt xong, người kia mới trông thấy cái tổ nhỏ ở bên cạnh, mỗi một cái đều vô cùng tinh xảo.

"A? Đây là cái gì?"

"Há, cái này sao, là tổ chó, nhà chị có nuôi chó không?"

"Nuôi thì nuôi, nhưng mà chó nhà tôi vẫn luôn ngủ ở trong phòng con gái, cũng không cần tổ. Căn… căn phòng này đúng là rất đẹp!"

"Đúng vậy, chị có muốn xem một chút hay không?"

"Tôi xem một chút!"

Chị gái mang theo nghi vấn đi đến bên cạnh tổ chó. Nàng hết nhìn trái rồi lại nhìn phải càng nhìn càng ưa thích.

"Tổ chó này quả thật không tệ, thế nhưng không biết chó nhà tô có thích không."

Lục Lập Hành đang muốn giải thích thì cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một tiếng chó sủa.

Tiếng chó sủa từ x đến gần, chạy qua bên này, còn kèm tiếng hô to của chủ nhân con chó:

"Này, Đại Ngốc, mày chạy chậm một chút, bộ xương già này của tao nào có thể đuổi theo kịp mày? Cho dù trông thấy Lục huynh đệ, cũng không cần như vậy chứ?"

Người tới chính là Hứa Thư Long.

Trên đường đi, Đại Ngốc vốn đang đi rất chậm. Nhưng không biết bị làm sao, lúc này trông thấy Lục Lập Hành thì lập tức chạy qua bên này, làm hại Hứa Thư Long chạy thở không ra hơi. Cũng may mà hắn thường xuyên rèn luyện, nếu không thì thật sự không chạy theo nổi con chó này.

Lục Lập Hành thấy thế thì cảm thấy buồn cười, nói:

"Hứa lão, sao lại thế này?"

"Tôi, tôi cũng không biết nữa!"

Hứa Thư Long dùng sức nắm dây xích chó, nhưng mà hình như không có tác dụng gì. Đại Ngốc một hơi xông tới bên cạnh Lục Lập Hành, ngừng cũng không ngừng, liền trực tiếp chạy tới bên cạnh tổ chó. Sau đó, nó hưng phấn ngoắt ngoắt cái đuôi, không ngừng gọi bậy.

"Gâu!"

"Gâu Gâu!"

Nó vừa gọi vừa ngoắt ngoắt cái đuôi, dường như rất thích cái tổ chó xinh đẹp trước mắt này. Thỉnh thoảng, nó còn liếc trộm Hứa Thư Long một chút. Nó phát hiện Hứa Thư Long đang bận nói chuyện với người ta, căn bản không rảnh phản ứng đến nó. Đại Ngốc há miệng, cắn một cái vào cái tổ chó cách mình gần nhất.

A ~

Một cái tổ lớn như vậy ~

Cắn nhất định sẽ rất thoải mái ~

Thế mà ngay sau đó, vẻ mặt của Đại Ngốc khẽ giật mình.

Nó nhìn tổ chó trước mặt với vẻ mặt khiếp sợ.

A ~

Sao lại không cắn được? ~

Nghĩ như vậy, Đại Ngốc đổi tư thế, đã dùng hết sức.

Nó lại cắn một cái.

Thế nhưng tổ chó không hề động một chút nào.

Đại Ngốc gấp gáp. Nó điên cuồng sủa bậy với tổ chó, còn vừa gọi vừa khua miệng và chân lung tung.

Hứa Thư Long vừa mới thở phào thấy vậy thì nhanh chóng ngăn cản:

"Ai ai, Đại Ngốc, mày làm gì vậy?"

Lục Lập Hành lại ngăn cản hắn:

"Không có chuyện gì, để nó cắn đi, cắn không hỏng được đi!"

Hứa Thư Long yên lặng nhìn trong chốc lát, cảm khái:

"Đúng vậy thật, đúng là rất rắn chắc, tốt hơn nhiều so với cái làm bằng thùng giấy ở nhà tôi, hơn nữa tay nghề này…"

Hắn tiến lên, nhìn một cách chăm chú.

"Chế tác này đúng là rất không tệ! Đại Ngốc, mày đúng là có phúc!"

Hứa Thư Long cười không ngậm mồm vào được.

Mà lúc này Đại Ngốc đã chiến đấu với tổ chó một hồi lâu. Sau khi nó phát hiện mình không cắn nổi thì dứt khoát chui vào trong tổ chó, giày vò một hồi sau đó xì hơi nằm xuống.

Hình như…

Sắp ngủ thiếp đi!

Hứa Thư Long vui cười ha ha:

"Đồ tốt, đồ tốt, Lục huynh đệ, xem ra Đại Ngốc nhà chúng tôi rất thích cái tổ nhỏ này, bao nhiêu tiền vậy, tôi mua!"

Lục Lập Hành cười nói: "Không cần, Hứa lão, ngài cứ cầm đi là được, chọn một cái thích hợp với Đại Ngốc, tặng ngài."

Hứa Thư Long lúc trước đã giúp đỡ Lục Lập Hành một việc rất lớn. Lục Lập Hành cũng không tính nhận tiền của hắn. Hơn nữa, kết giao một chút với một nhân vật lớn như thế, chờ sau này mình đi tỉnh thành sẽ có chỗ tốt đối với sự phát triển của mình.

"Khó mà làm được, tôi không thể lấy không được! Ghế này của cậu thì sao? Ghế xem ra cũng rất rắn chắc, tôi mua mấy cái ghế!"

"Ghế cũng tặng…"

"Ai? Lục huynh đệ, nếu như cậu còn nói tặng nữa thì tôi sẽ đi ngay, không nhận một thứ nào!"

Hứa Thư Long nói xong thì móc một tờ trăm tệ ra từ trong túi, đưa cho Lục Lập Hành:

"Như này đi, một tổ chó, hai chiếc ghế, tôi cho cậu 100 tệ. Cậu cầm lấy!"

Lục Lập Hành vô cùng bất đắc dĩ. Hắn nhìn tiền trong tay Hứa Thư Long một chút, nói:

"Không được đâu Hứa lão, ghế này cháu vốn định bán 10 tệ một chiếc. Đây là đồ mà một người chú của cháu tự làm, đúng là rất không tệ. Tổ chó kia cũng chỉ có 50 tệ. Như này đi, bác đưa cháu 20, tổ chó cháu tặng bác, cháu thu tiền ghế!"

"Bác lại giới thiệu cho cháu mấy người nuôi chó, xem bọn họ có cần không, để cho cháu bán mấy cái tổ chó còn lại là được!"

Lục Lập Hành vừa nói vừa đưa tờ trăm tệ trong tay trở về. Sau đó, hắn rút một tờ 20 tệ từ trong tay Hứa Thư Long, căn bản không cho Hứa Thư Long cơ hội phản ứng:

"Vậy cứ quyết định thế đi, Hứa lão, cháu sẽ nhận số tiền này!"

"Chuyện này…"

Hứa Thư Long hơi sững sờ, lập tức nở nụ cười:

"Ha ha ha, cậu xem! Được! Tôi sẽ giới thiệu cho cậu, cậu còn có tổ chó nào nữa không? Hay là chỉ có mấy cái này?"

Lục Lập Hành nói:

"Có, nhưng mà cần đặt trước, hoặc là chờ mấy ngày, chú của cháu làm không có nhanh như vậy!"

"Được, đúng lúc tôi là người của câu lạc bộ thú cưng ở huyện Song Thành, sau đó sẽ đi đánh tiếng với bọn họ, có cần thì sẽ tới tìm cậu!"

Trong lòng Lục Lập Hành lập tức cảm thấy vui vẻ.

Câu lạc bộ thú cưng, đó chính là nơi tụ tập của những người yêu thích thú cưng.

Trong số những người này, cho dù chỉ có một nửa người cần thì cũng có thể bán được một số tiền lớn.

"Được, cám ơn Hứa lão!”

"Được rồi, là tôi nên cám ơn cậu mới đúng, hôm nay còn thừa lại bốn cái đúng không? Đại Ngốc, đi thôi, chúng ta đi tìm nhóm anh chị em của mày. Mày thích, bọn chúng chắc chắn cũng sẽ thích!"

Hứa Thư Long giật giật dây xích của Đại Ngốc, muốn lôi kéo Đại Ngốc rời đi.

Lúc này, chị gái vẫn luôn đứng xoắn xuýt ở bên cạnh lập tức không nhịn được:

"Khoan khoan khoan khoan, bác, tiểu tử, tôi đây còn chưa lên tiếng đâu, các người đừng nóng vội chứ. Tôi cũng muốn mua một cái, tôi cũng muốn một cái. Tôi lấy cái nhỏ là được, chó nhà chúng tôi là chó nhỏ. Còn thừa lại ba cái, bác tìm ba người là được rồi, 50 tệ đúng không? Cho cậu!"

Chị gái kia nói xong thì trực tiếp đưa tiền cho Lục Lập Hành.

Trông thấy Đại Ngốc ngủ ở trong đó thoải mái như thế, đại tỷ đột nhiên cảm nhận được một chuyện. Nếu như chó nhà mình cũng có một cái tổ như thế, nó nhất định cũng sẽ vô cùng thoải thái.

Lục Lập Hành bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói:

"Được, vậy thì ba cái đi…"

Thế nhưng, hắn vừa mới dứt lời. Trong đám người xem náo nhiệt bên cạnh có mấy người đi ra:

"Tôi cũng muốn một cái, tôi cũng muốn một cái, ai, chó nhà tôi không có chỗ ở, thật sự là quá khó khăn!"

"Tôi hai ngày trước nhìn thấy hai con chó lang thang ở ven đường, bọn chúng đều không có nhà, tôi mua cho bọn chúng!"

"Cái cuối cùng kia để cho tôi đi!"

Thấy thế, Lục Lập Hành không khỏi cảm khái.

Quảng cáo sống là Đại Ngốc này đúng là không tệ lắm…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment