Trong chốc lát này, ba cái tổ chó đều được bán đi. Ngay cả ghế cũng được bán luôn.
Hứa Thư Long ở bên cạnh nhìn mà muốn cười.
"Lục huynh đệ, cậu nhìn đi. Chuyện này cũng không cần tôi giúp đỡ. Ha ha, đồ tốt thì sẽ bán được nhanh thôi!"
Lục Lập Hành vuốt vuốt đầu của Đại Ngốc.
"Vẫn là công lao của husky…Đại Ngốc!"
Ở thời đại này, hình như vẫn chưa có cách gọi "Husky" thì phải.
Đây chính là "Tôn xưng" đả kích Husky vào mấy năm sau.
Đại Ngốc cảm thấy hình như là đang khen mình. Nó cao hứng chạy loạn quanh Lục Lập Hành, thỉnh thoảng còn dùng sức cắn ống quần Lục Lập Hành một chút, cố gắng kéo quần xuống từ trên người hắn! May mà quần của Lục Lập Hành là quần có mang nịt.
"Husky?"
Hứa Thư Long nghe thấy hai chữ này thì trực tiếp cười điên!
Hắn nhìn Đại Ngốc đang tự chơi đến quên cả trời đất một chút.
"Thật sự rất chuẩn xác, nhà Đại Ngốc nhà chúng tôi đúng là rất ngốc! Nhưng mà, cũng là Khai Tâm Quả, ha ha ha."
"Đúng vậy!"
Lục Lập Hành không thể không phủ nhận, mấy chuyện này vẫn là nhìn người khác nuôi mới vui vẻ.
"Được rồi, không quấy rầy cậu làm việc nữa, tôi sẽ tìm xe kéo những thứ này trở về. Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ đến câu lạc bộ thú cưng tuyên truyền một chút, để bọn hắn nếu cần sẽ tìm cậu!"
"Được, không thành vấn đề, nếu có ý định thì cứ đến cửa hàng nhỏ của chúng tôi là được."
"Ừm, được."
Hứa Thư Long lôi kéo một hồi lâu, mới kéo được Đại Ngốc khỏi người Lục Lập Hành.
"Đúng rồi Lục huynh đệ, Lão Hà đã về tỉnh thành, hắn có một nguyện vọng, nói là muốn nghiên cứu thảo luận với cậu một chút về loại quýt tâm đắc… Sau khi cậu đến tỉnh thành thì nhớ đi tìm hắn một chút! Nếu như cậu không đi, đoán chừng lần sau hắn được nghỉ sẽ còn tới huyện Song Thành, ha ha ha."
"Được, không thành vấn đề!" Lục Lập Hành lập tức đồng ý.
…
Hứa gia.
Hứa Văn Minh ngồi ở trên ghế sô pha đọc sách. Nàng dâu Đỗ Quyên nóng nảy đi qua đi lại trong phòng khách:
"Văn Minh, anh nói xem, có phải là chúng ta đã làm cho ba tức giận rồi hay không? Ba khổ cực đi nhặt thùng giấy, còn bị hàng xóm nói ra nói vào. Chúng ta lại còn không thông cảm cho ba, ba liền mang theo Đại Ngốc rời đi?"
Hứa Văn Minh ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn nàng một cái:
"Vợ à, em suy nghĩ nhiều rồi? Ba không phải đã nói rồi sao? Ba đi mua tổ chó cho Đại Ngốc!"
"Thế nhưng, đã lâu như vậy rồi mà vẫn còn chưa trở lại. Chúng ta cũng không hiểu rõ người họ Lục kia, nói không chừng hắn chỉ đang lừa gạt ba của chúng ta thì sao! Không được, em phải ra ngoài tìm bọn họ. Nếu thực sự không được thì em sẽ tự mình đi nhặt thùng giấy, không cho ba đi nữa! Kỳ nghỉ của ba cũng sắp hết rồi."
"Ai, vợ à? Vợ à!"
Hứa Văn Minh tranh thủ thời gian ngăn cản nàng lại:
"Em đừng lo lắng, ba và chú Hà đã nói tiểu tử họ Lục kia là người vô cùng tốt, không có việc gì đâu."
"Thế nhưng, thế nhưng…" Đỗ Quyên có chút nóng nảy.
"Gâu!"
Đột nhiên, trước cửa truyền đến một tiếng kêu to.
Đỗ Quyên lập tức phản ứng lại:
"Đại Ngốc? Ba quay về rồi!"
Nàng lập tức chạy tới cửa, mở cửa phòng ra. Sau đó, Đỗ Quyên nhìn thấy, phía sau Đại Ngốc là một cái tổ chó cao cỡ nửa người.
Hứa Thư Long đi ở phía sau cùng, trên tay còn mang theo hai cái ghế.
"Văn Minh, Văn Minh, nhanh đến giúp đỡ đi!"
"Gâu gâu ~ "
Đại Ngốc cũng nóng nảy thúc giục.
Nhanh chút ~
Mau chuyển cung điện của bổn vương vào trong ~
Đỗ Quyên hơi sững sờ, sau đó nhanh chóng tránh đường:
"Ba, ba thật sự mua được? Văn Minh, Văn Minh, nhanh đến giúp đỡ."
Hứa Văn Minh đã đi tới. Hắn đẩy Đại Ngốc sang bên cạnh, rồi mới vội vàng cầm tổ chó đi vào!
"Nặng như vậy! Đại Ngốc chắc là sẽ không cắn nổi nữa?"
"Đúng vậy, vừa rồi đã thử ở bên ngoài, không nhúc nhích tí nào, yên tâm đi!"
Hứa Thư Long cũng đặt hai cái ghế trong phòng khách:
"Ba muốn mang theo hai cái ghế nào đến tỉnh thành. Ai, mấy thứ này của Lục huynh đệ đúng là không tệ!"
Hứa Thư Long nhịn không được lại khen ngợi một phen.
Hứa Văn Minh vừa để tổ chó xuống, Đại Ngốc đã chạy qua.
Lại là một trận nhảy lên nhảy xuống, sau đó nó liền chui vào bên trong tổ, nằm ngáy o o.
Hứa Văn Minh không khỏi cảm khái:
"Đúng là rắn chắc! Đại Ngốc đều cắn không nổi!"
"Cái tổ này không tệ, cái tổ này không tệ!"
Đỗ Quyên cũng không nhịn được mà khen không dứt miệng.
Hứa Thư Long cực kỳ hài lòng: "Ba cũng đã nói rồi, Lục huynh đệ là người đáng tin. Buổi chiều ba muốn đến trung tâm thú cưng, phổ cập khoa học cho mấy người kia một chút về cái tổ chó này, để bọn hắn có cần thì đi tìm Lục huynh đệ!"
"Chờ làm xong chuyện này, ba sẽ đi tỉnh thành. Văn Minh, Đỗ Quyên, Lục huynh đệ vẫn luôn làm ăn ở huyện thành, các con nhìn một chút!"
"Chỗ nào cần giúp một tay thì đi giúp một chút, tiền đồ của người này sau này chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng nổi! Chắc chắn sẽ không có chỗ xấu đối với các con đâu."
Nghe Hứa Thư Long nói như vậy, hai người liên tục gật đầu:
"Được, ba, chúng con biết!"
…
Trong một ngày này, bởi vì trận oanh động vào buổi sáng.
Một ngày đã có năm người đến đặt ổ chó, còn có mấy người muốn mua ghế.
Lục Lập Hành ghi lại tất cả.
Buổi chiều, hắn lại ngồi xe đi về nhà.
Lúc này.
Thôn Lục gia.
Lục Kiến Quốc đang vừa làm việc vừa ngâm nga một bài hát.
Lô Thục Phân thấy thế thì cảm thấy buồn cười, nói:
"Tiểu Hành hôm nay đi bán ghế, sao ông lại không có chút khẩn trương nào vậy?"
Lục Kiến Quốc cười cười:
"Khẩn trương cũng vô dụng thôi, nếu như ngay cả Tiểu Hành cũng không bán được, thứ này sợ là sẽ không ai có thể bán được!"
"Ông đúng là rất lạc quan!"
"Ừm, Tiểu Hành nói rồi, làm cái gì cũng đều nên lạc quan một chút, như này sẽ tốt cho thân thể hơn. Áp lực tâm lý của Tiểu Phi cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều. Nếu như thực sự không được, tôi tặng nó cho các thôn dân cũng rất tốt. Tôi đi theo đám người bọn họ cùng nhau làm việc, bọn họ cũng có thể giúp đỡ tôi đôi chút. Sau đó, số tổ chó còn lại sẽ cho Đại Hoàng, để nó mỗi năm đổi một cái!"
Đại Hoàng đang ngủ say bỗng nhiên bừng tỉnh, yên lặng hắt hơi một cái.
Nó phát hiện bốn phía không ai, lại tiếp tục ngủ. Nó không hề biết, mình đang có cơ hội nắm giữ các căn "Biệt thự".
Lô Thục Phân nghe vậy thì không khỏi nở nụ cười:
"Mỗi ngày đều Tiểu Hành Tiểu Hành, người không biết còn tưởng rằng Tiểu Hành là con trai ông đó!"
"Ha ha, tôi thật ra cũng rất hi vọng Tiểu Hành là con của tôi, đáng tiếc Kiến Châu không đồng ý, không có cách nào cả!"
Lô Thục Phân yên lặng lườm hắn một cái, sau đó đi vào nhà bếp làm việc.
Lúc Lục Lập Hành đến thì nhìn thấy một màn như thế.
Hắn muốn báo lại tin tức tốt ngày hôm nay cho Lục Kiến Quốc.
Sau khi xuống xe, hắn đi thẳng đến nhà Lục Kiến Quốc.
Lục Kiến Quốc trông thấy hắn thì nhanh chóng đứng lên:
"Tiểu Hành, cháu trở về rồi? Sao rồi? Không gây thêm phiền phức cho cháu chứ?"
Lục Lập Hành đang muốn nói chuyện thì sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng của Lục Kiến Quân:
"Tiểu Hành, Tiểu Hành, cháu đang ở chỗ này sao? Quá tốt rồi, chú đang muốn đi tìm cháu đây!"
Hôm nay, Lục Kiến Quân bởi vì phải đi họp nên không thể đến trong huyện giúp đỡ được.
Lúc này, hắn đang vội vàng đi đến nhà Lục Lập Hành.
Không nghĩ tới, thế mà lại nhìn thấy Lục Lập Hành ở chỗ này…
------
Dịch: MBMH Translate