Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 271 - Chương 271 - Kế Hoạch Của Trưởng Thôn Lý

Chương 271 - Kế Hoạch Của Trưởng Thôn Lý
Chương 271 - Kế Hoạch Của Trưởng Thôn Lý

Lục Lập Hành quay đầu, không chỉ nhìn thấy Lục Kiến Quân mà còn nhìn thấy cả Lý Trường Sinh đứng bên cạnh hắn.

“Trưởng thôn Lý, sao chú lại tới đây?”

Thông Quả Thụ cách thôn Lục Gia không xa mấy.

Hơn nữa, Lục Kiến Quân và Lý Trường Sinh không phải ngày nào cũng đấu võ mồm à, sao lại cùng nhau tới đây?

Vẻ mặt Lục Lập Hành nghi hoặc.

Lý Trường Sinh ho nhẹ một tiếng, xấu hổ đi tới:

"Chuyện là, chú tìm cháu có chút việc."

Lục Kiến Quân cũng cười nói: "Đúng đúng đúng, trưởng thôn Lý có việc tìm cháu, không phải sao, nhờ chú dẫn hắn tới đây, ha ha ha.”

Nhiều năm như thế, Lục Kiến Quân chưa từng thấy Lý Trường Sinh sợ như vậy đâu.

Bình thường hắn kiêu căng ngang ngược, lỗ mũi sắp hướng lên trời.

Lý Trường Sinh yên lặng trợn mắt nhìn Lục Kiến Quân.

Cái tên này, đắc ý không khỏi có chút quá đáng đó chứ?

Nhưng bây giờ có việc nhờ người ta, hắn không dám gì nói cả.

Chỉ có thể thay đổi ý cười, quay đầu nhìn về phía Lục Lập Hành:

"Chuyện này đợi lát nữa hẵng nói sau, chú thấy cháu đang bận, cháu cứ làm việc của mình đi.”

Vừa rồi Lục Kiến Quốc hỏi Lục Lập Hành, hắn còn chưa trả lời.

Lý Trường Sinh không muốn bởi vì mình đến mà làm bọn họ thêm phiền phức.

Lục Kiến Quốc đành phải tranh thủ thời gian mang ghế cho mọi người:

"Đại ca, trưởng thôn Lý, Lập Hành, ngồi xuống, ngồi xuống rồi nói!"

"Vậy được rồi, trưởng thôn Lý, chú ngồi trước."

Lục Lập Hành đưa ghế qua cho Lý Trường Sinh.

Lý Trường Sinh vội vàng khách khí nhận ghế, sau đó lại khách khí nói một tiếng cảm ơn.

Điều này làm Lục Lập Hành hơi mơ màng.

Hắn kỳ quái nhìn về phía Lục Kiến Quân, phát hiện Lục Kiến Quân không có ý định nói, đành phải dời đề tài lên người Lục Kiến Quốc.

"Chú Kiến Quốc, chú yên tâm, chẳng những không thêm phiền phức chúng ta còn kiếm được một khoản tiền nữa đấy."

Nói xong, hắn lấy ra một xấp tiền và một tờ giấy từ trong túi.

Trước hết đếm tiền rồi đưa cho Lục Kiến Quốc một trăm năm mươi đồng:

"Đây là tiền hôm nay kiếm được, năm ổ chó, năm cái ghế, tổng cộng ba trăm đồng, dựa theo những gì chúng ta nói lúc trước, cho chú một trăm năm mươi đồng!"

Cái ổ chó nhà tên ngốc Hứa Thư Long kia, không lấy tiền.

Nhưng Lục Lập Hành cũng không có ý định đem sổ sách này tính cho Lục Kiến Quốc.

Dù sao cũng xem như là thuận nước giong thuyền do chính hắn làm, tiền nên đưa cho Lục Kiến Quốc một phần cũng không thể thiếu.

Lục Kiến Quốc kích động đứng lên.

Hắn nhìn tiền Lục Lập Hành đưa tới, cả người đều có chút choáng váng:

"Tất, tất cả đều bán hết rồi?"

"Ừm, đúng vậy, tất cả đều đã bán hết, hơn nữa bán rất nhanh, người trong huyện đều rất thích đồ ngài làm, còn có cái này!"

Nói xong, hắn lại mở tờ giấy kia ra.

"Bên trên là đồ vật người hẹn trước hôm nay đặt, chú nhìn này, tổng cộng có ba ổ chó và mười cái ghế. Chú làm xong cháu sẽ trực tiếp mang đến huyện thành, bọn họ sẽ đến lấy.”

“Bắt đầu từ hôm nay, sau này, những người có nhu cầu đều sẽ đến chỗ cháu đặt, cháu lấy số lượng và khuôn mẫu cần thiết mang về cho chú, chú xem rồi làm! Bằng cách này hiệu suất sẽ cao hơn!”

Lục Kiến Quốc run tay, nhận lấy tờ giấy kia.

Sau khi nhìn thấy tin tức chi tiết và đồ vật được đặt trước của từng người trên đó.

Ánh mắt hắn ẩm ướt.

“Tốt, tốt quá rồi!”

Làm xong đơn đặt hàng trên tờ giấy này.

Hắn có thể kiếm được hơn 100 đồng một lần nữa.

Dựa theo tốc độ của hắn, một tuần cũng không sai biệt lắm.

Cứ tính như vậy, một tháng hắn có thể kiếm được hơn bốn trăm đồng!

Quả thực so với một năm trước kiếm được nhiều hơn!

Cộng thêm số tiền Tiểu Phi tự kiếm được.

Năm nay, đối với họ hoàn toàn là thu hoạch lớn!

Lục Kiến Quốc ngẩng đầu lên: "Tiểu Hành, cháu yên tâm, chú nhất định sẽ mau chóng làm tốt, bảo đảm chất lượng, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì! "

“Vâng, cháu biết rồi, cháu đã nói với họ! chỉ là chú Kiến Quốc, đây là một công trình lớn, về sau có lẽ sẽ có nhiều người đặt hơn, cho nên cháu có một đề nghị này, kỳ thật chú có thể tìm một ít thợ mộc ở trong thôn, thu vài học đồ! Chất lượng chú tự đến giữ cửa ải, đảm bảo không kém hơn nhóm đầu tiên, như vậy cung cấp sẽ nhanh hơn một chút, cũng có thể kiếm được nhiều hơn một chút! Cháu nghĩ cha của Hoàng Cường cũng không tệ.”

Lão già kia tuy rằng tính tình không tốt một chút, nhưng Lục Lập Hành nhớ rõ, ông ấy cũng là thợ mộc.

Thôn Lục Gia lúc trước đều là tự cung tự cấp, người biết thứ này thật đúng là không ít.

Chỉ là chất lượng không đồng đều.

Nếu Lục Kiến Quốc có thể tự mình kiểm tra chất lượng, đây cũng coi như là một cơ hội kiếm tiền không tồi.

Lục Kiến Quốc vừa nghe lời này, nhất thời càng thêm kích động:

"Đúng đúng đúng, sao chú lại quên mất chuyện này nhỉ, tất cả mọi người đều biết! Hơn nữa, ngày mùa bận rộn cũng chỉ có mấy ngày như vậy, bọn họ đi làm xong việc trên mặt đất, trở về cũng nhàn rỗi, vừa vặn có thể đến làm việc này mà! Trễ chút chú sẽ đi tìm lão Vương hỏi thử, còn có mấy người Vương Đức Khôn kia nữa, bọn họ cũng biết một chút!”

“Ừm, được!”

Lục Lập Hành gật đầu.

Sau khi cùng Lục Kiến Quốc nói xong những chuyện này.

Lục Lập Hành quay đầu nhìn về phía Lục Kiến Quân và Lý Trường Sinh.

Kết quả hắn phát hiện, hắn vừa quay đầu, Lý Trường Sinh lập tức thu hồi ánh mắt.

Trong ánh mắt của hắn như thể còn mang theo hâm mộ.

Lục Lập Hành càng thêm kỳ quái.

Lúc trước, vị trưởng thôn Lý này ngạo khí mười phần.

“Chú Kiến Quân, trưởng thôn Lý, hai người tìm cháu rốt cuộc là chuyện gì?”

Lục Kiến Quân thần bí mỉm cười: "Ha ha, để trưởng thôn Lý tự mình nói cho cháu biết!

Nói xong, hắn lại quay đầu nhìn về phía Lý Trường Sinh:

"Lão Lý, mau nói đi, nếu ông nói muộn thì tôi sẽ hối hận đấy, nhưng hâm mộ thì có ích lợi gì, có Tiểu Hành ở đây, hơn nữa tôi dám cam đoan ông đoạt không nổi đâu.”

Lục Kiến Quân nhìn ra, vừa rồi Lục Lập Hành đưa tiền cho Lục Kiến Quân, cũng nói kế hoạch kiếm tiền.

Trong mắt Lý Trường Sinh chẳng những có hâm mộ, còn tỏa sáng.

Ánh mắt kia, một khắc cũng không rời khỏi người Lục Lập Hành.

Lý Trường Sinh bất đắc dĩ thở dài: "Tôi biết tôi không cướp được, tôi cũng không có ý định cướp nữa!”

Cả buổi chiều hôm nay, Lý Trường Sinh đã đi dạo quanh thôn Lục Gia một lần nữa.

Hắn phát hiện, Lục Lập Hành ở trong lòng người dân thôn Lục Gia đã là tồn tại quan trọng nhất.

Muốn cướp Lục Lập Hành, những thôn dân này là người đầu tiên sẽ không đồng ý.

Hắn có thể trực tiếp bàn giao ở thôn Lục gia.

Huống chi, người nhà Lục Lập Hành cũng ở thôn Lục Gia, nhìn ra hắn có tình cảm rất sâu đậm đối với thôn này.

Cũng bởi vì là người như vậy nên mới có thể được mọi người tín nhiệm và ủng hộ.

Nghĩ tới đây, Lý Trường Sinh lại nói:

"Tiểu, Tiểu Hành, là như vậy, chú đến chính là muốn hỏi cháu một chút, phân bón của cháu có tác dụng với kiwi không?"

"Cháu cũng biết, thôn bọn chú trồng kiwi, nhưng hai năm nay thật ra cũng không tốt lắm, người trong thôn gần như mỗi ngày đều ngâm mình trong vườn, rất nhiều người đều mệt mỏi đến phát bệnh, cuối cùng vẫn sẽ có rất nhiều kiwi chết hoặc hỏng."

"Chú cũng đã nghĩ ra rất nhiều cách để cải tiến kỹ thuật của mình, làm rất nhiều thử nghiệm, đáng tiếc đều không có tác dụng! Chú nghĩ có lẽ bọn chú đã không tìm đúng biện pháp.”

“Kiwi của bọn chú, kết quả ra cũng chỉ có thể bán một mao hai mao, có lúc ba mao một cân!”

"Đến cuối cùng, các thôn dân kiếm được tiền, kỳ thật cũng chỉ đủ tiêu, không để đói bụng."

"Cho nên chú nghĩ, nếu phân bón của cháu có thể dùng được, chú nguyện ý mang theo toàn bộ thôn dân hợp tác với cháu! Chú đã hỏi ông chủ Hoàng, ông ấy nói nếu thật sự tốt như quýt của cháu, ông ấy cũng có thể thu mua một đồng một cân, nhưng nói chuyện hợp tác, cần chú tự đi tìm cháu.”

“Cháu xem như vậy có được hay không, chú nghe trưởng thôn Lục nói phương thức của bên cháu rồi, cháu lấy một nửa lợi nhuận, thôn dân lấy một nửa, bên bọn chú cũng có thể như vậy, hơn nữa không cần cháu đi quản, chú sẽ tự mình quản, lợi nhuận quay đầu lại chú sẽ lập danh sách cho cháu xem! Tuyệt đối sẽ không cho ít hơn một xu..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment