Lý Trường Sinh đã suy nghĩ chuyện này thật lâu.
Từ sau lần đến xem quýt và khoai lang của Lục Lập Hành, hắn đã có suy nghĩ rồi. chỉ là ngại mặt mũi nên mới không có nói mà thôi.
Nhưng sau này, hắn nhìn thấy người thôn Lục gia không ngừng nâng cao doanh thu, chuyện làm ăn của Lục Lập Hành càng làm càng tốt.
Tiền hắn kiếm được một tháng gần bằng nửa năm của thôn Quả Thụ. Mà người thôn Quả Thụ còn hơn gần chết.
Lý Trường Sinh đột nhiên cảm giác được, sự kiên trì của mình so với sự mệt nhọc của các thôn dân đúng là không đáng nhắc tới.
Sau đó, hắn đi tìm Lục Kiến Quân giúp đỡ.
Lúc ấy, Lý Trường Sinh luôn nghĩ rằng mình nhất định sẽ sẽ bị Lục Kiến Quân từ chối. Hắn đã nghĩ, cho dù như thế nào, cho dù là dây dưa đến cùng, hoặc là mình đơn độc đi tìm Lục Lập Hành thì cũng phải hoàn thành chuyện này.
Không nghĩ tới, Lục Kiến Quân nghe xong thì đồng ý.
Tuy trên đường đi sẽ ngẫu nhiên chế giễu hắn hai câu, nhưng Lý Trường Sinh nhớ lại, mình trước đó cũng trào phúng Lục Kiến Quân như thế, lập tức cảm thấy bình thường trở lại.
Chỉ là lúc đối mặt với Lục Lập Hành, Lý Trường Sinh vẫn còn có chút khẩn trương. Người trẻ tuổi này, đúng là không giống bình thường, không giống bất cứ người trẻ tuổi nào mà mình từng gặp.
Sau khi hắn nói xong, chỉ thấy Lục Lập Hành rơi vào trầm tư. Lý Trường Sinh càng căng thẳng hơn. Nói thật, hắn đã rất nhiều năm rồi không có ăn nói khép nép với người khác, luôn cảm thấy có chút sụp đổ.
Hắn đành phải nhìn về phía Lục Kiến Quân xin sự giúp đỡ.
Hi vọng Lục Kiến Quân nể mặt nhiều năm cùng nhau cộng sự, thỉnh thoảng sẽ nói giúp hắn đôi lời hữu ích.
Lục Kiến Quân thấy thế thì trầm tư một hồi, nói:
"Tiểu Hành, thực ra thôn trưởng Lý thôn là người không tệ. Tuy tính cách của hắn có chút thối, nhưng thực sự đã làm rất nhiều chuyện vì thôn Quả Thụ. Lần này cũng là suy nghĩ vì các thôn dân. Cháu xem nếu có thể giúp thì giúp một chút, nếu như không được thì cũng không bắt buộc."
Dù sao đó là công việc của Lục Lập Hành, hắn chịu trợ giúp toàn bộ thôn Lục gia, Lục Kiến Quân đã vô cùng cảm kích rồi.
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy Lục Lập Hành cười nói:
"Đương nhiên là có thể, quyết định như vậy đi! Nhưng mà thôn trưởng Lý, số phân bón này cần chú tự mang người tới lấy. Cháu phải chăm sóc vợ, sợ là đi không được. Mặt khác, cháu còn có một yêu cầu!"
Lục Lập Hành nói xong thì nhìn một vòng quan thôn Lục gia.
"Người dân thôn Lục gia lần đầu sử dụng lều lớn, kỹ thuật không được tốt cho lắm. Không biết thôn trưởng Lý có thể để người của thôn các người tới dạy cho chúng tôi một chút hay không? Đôi bên cùng có lợi!"
Mấy ngày nay, Lục Lập Hành đã đến các ruộng và quan sát. Lều lớn của rất nhiều nhà đều không tốt. Hắn dạy qua mấy lần, nhưng cũng không thể dạy cho từng nhà được. Cách hai ngày hắn phải đi huyện thành một lần, còn bận rộn hơn ở trên thị trấn và trên đồng ruộng.
Bụng của Cố Vãn Thanh càng lúc càng lớn, nàng cũng càng ngày càng cần chính mình. Chờ sau khi đứa nhỏ ra đời, mình càng không đi được. Rất nhiều chuyện cũng không thể tự mình đi làm, nếu có người có thể giúp đỡ thì quá tốt rồi.
Hơn nữa, hắn trước đó cũng nghĩ qua hướng phát triển này, chỉ là hoa quả và rau xanh bên phía thôn Lục gia đều quá ít.
Nhưng kiwi ở thôn Quả Thụ lại rất nhiều.
Rất thích hợp!
Lý Trường Sinh nghe xong thì lập tức kích động:
"Được được, thật sự cảm ơn! Vậy, vậy ngày mai tôi sẽ đến? Hay, hay là cần chờ mấy ngày?"
"Ngày mai liền đến đi, buổi tối hôm nay cháu chuẩn bị một chút, ngày mai dạy các người nên tưới bao nhiêu nước!"
"Được, được, vậy tôi sẽ quay về ngay, hiện tại sẽ về ngay!"
Lý Trường Sinh nói xong thì trực tiếp đứng lên, muốn đi ra ngoài. Dù trời đã sắp tối rồi nhưng hắn cũng không quan tâm.
Lục Lập Hành có chút nhìn không được: "Thôn trưởng Lý, hay là ngày mai lại về? Đã trễ như vậy rồi, cũng không còn xe nữa!"
Hoàn thành chuyện lớn như vậy, Lý Trường Sinh nào có thể ngồi vững?
"Không có chuyện gì, tôi trèo núi, dù sao cũng gần, hiện tại mới năm giờ, có thể trở về trước tám giờ."
Lục Lập Hành biết mình ngăn không được Lý Trường Sinh. Hắn nhìn sắc trời một chút, đã bắt đầu tối xuống. Hắn cười nói: "Thôn trưởng Lý biết đi xe đạp không?"
"Biết một chút, từng học từ nhóm thanh niên trong thôn chúng tôi!"
"Nhà chúng tôi có xe đạp, chú lái về đi!"
Lý Trường Sinh ngây người: "Chuyện này…. Không được đâu!"
Xe đạp không rẻ chút nào. Nhà ai có đều xem nó như bảo bối vậy.
Lý Trường Sinh không nghĩ tới, Lục Lập Hành thế mà dễ dàng cho hắn mượn như vậy.
"Không có chuyện, hợp tác thì phải tín nhiệm lẫn nhau, hơn nữa như này cũng có thể nhanh hơn một chút, buổi tối đường núi quá nguy hiểm."
Lục Kiến Quân cũng đứng lên nói: "Được rồi, được rồi, thôn trưởng Lý, Tiểu Hành không phải là người nhỏ mọn, nhanh đạp xe trở về nói lại tin tức tốt này cho người trong thôn các người đi? Chúng ta cũng coi như là hợp tác thôn! Cùng nhau nỗ lực!"
Nghe lời này, Lý Trường Sinh cũng không xoắn xuýt nữa. Hắn nhẹ gật đầu: "Được, được, không thành vấn đề, cám ơn Tiểu Hành!"
Lý Trường Sinh hiếm khi xấu hổ cười cười.
Sau khi Lục Lập Hành chào tạm biệt Lục Kiến Quân và Lục Kiến Quốc, thì mang theo Lý Trường Sinh trở về nhà của mình.
Sau khi bọn họ đi, hai người Lục Kiến Quốc và Lục Kiến Quân nhìn bóng lưng của bọn hắn, nở nụ cười:
"Đại ca, anh nói xem, sao Tiểu Hành lại lợi hại như vậy chứ? Hắn trước kia không như này..."
Lục Kiến Quân nói: "Cho dù hắn trước kia như thế nào, hiện tại hắn chính là niềm kiêu ngạo của thôn Lục gia chúng ta, như này đã đủ rồi!"
Lục Kiến Quốc cười nói: "Nói đúng lắm, được rồi đại ca, em muốn đi tìm Lão Vương, anh bận bịu cả ngày rồi, cũng mau về nhà nghỉ ngơi đi!"
"Ừm!"
...
Sắc trời sắp tối.
Cố Vãn Thanh đỡ bụng của mình, đứng ở ven đường, nhìn về cuối đường.
Hôm nay, ngủ nửa buổi chiều, sau khi đứng lên, nàng cũng có chút nhớ Lục Lập Hành. Bản thân Cố Vãn Thanh cũng không nghĩ tới, có một ngày mình sẽ dính người như vậy. Một ngày không gặp hắn đã cảm thấy thiếu chút gì đó.
Đối với tình huống như vậy, Chu Ngọc Hà cũng không cảm thấy kinh ngạc, cũng không có quấy rầy nàng.
Đại Hoàng lắc lư trong sân trong chốc lát, nhàm chán kéo thân thể mập lên một vòng đến bên cạnh Cố Vãn Thanh. Nó ngủ ở bên chân của nàng, cùng nàng chờ.
Lục Thiên Thiên còn chưa tan học về nhà.
Lúc Lục Lập Hành trở về thì nhìn thấy một màn như thế.
Trong lòng của hắn cảm thấy ấm áp, khẽ gọi:
"Vãn Thanh."
Nghe thấy giọng nói này, Cố Vãn Thanh lập tức nghiêng đầu lại, cao hứng cười:
"Lập Hành, anh đã trở về rồi? Em có tin tức tốt muốn nói cho anh biết!"
Nói được nửa câu, nàng đã nhìn thấy Lý Trường Sinh. Cố Vãn Thanh vội vàng nuốt lời còn lại trở vào. Nàng ngượng ngùng cúi thấp đầu.
"Thôn, thôn trưởng Lý, ngài cũng tới sao?"
"Ha ha, ừm, không có chuyện gì, tôi tới mượn xe đạp nhà các người đi về, lập tức đi ngay, sẽ không quấy rầy các người đâu!"
Hắn nói xong thì bước nhanh hơn, thẳng đến chỗ xe đạp.
Xe đạp không khóa, sau khi hắn xác định với Lục Lập Hành thì nhanh chóng cưỡi xe rời đi. Giống như sợ chậm thì sẽ ảnh hưởng đến vợ chồng trẻ vậy.
Sau khi hắn đi, Đại Hoàng cũng đứng lên, vây quanh Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh hai vòng. Nó phát hiện hai người này hoàn toàn không có chú ý tới mình.
Đại Hoàng cảm thấy không thú vị, quay về trong sân và tiếp tục ngủ.
Lục Lập Hành buồn cười xoa nhẹ tóc của Cố Vãn Thanh:
"Tin tức tốt gì?"
------
Dịch: MBMH Translate