Cố Vãn Thanh cười cười, cao hứng nắm tay Lục Lập Hành, đi vào trong sân:
"Đi theo em!"
Thấy được nàng còn thừa nước đục thả câu, Lục Lập Hành buồn cười đi theo.
Bụng của Cố Vãn Thanh càng lúc càng lớn, đi có chút không tiện.
Lúc đi ngang qua bên người Đại Hoàng, nàng không cẩn thận giẫm vào móng vuốt của Đại Hoàng.
Đại Hoàng vừa mới nằm ngủ, lập tức giật mình một chút. Nó lập tức ngẩng đầu lên, nhe răng toét miệng chuẩn bị kêu to.
Cố Vãn Thanh lúc này cũng ý thức được cái gì, lập tức quay đầu, khẩn trương nói:
"A, Đại Hoàng, Đại Hoàng, thật xin lỗi, tao không phải cố ý. Đại Hoàng đau không?"
Đại Hoàng đang chuẩn bị phát cáu lập tức hít một hơi rồi giấu nỗi tức vào trong ở ngực. Nó nghẹn ngào cúi thấp đầu, không nhìn tới Cố Vãn Thanh.
Hu hu ~
Không có việc gì, không có việc gì ~
Đi nhanh lên đi ~
Cố Vãn Thanh thấy vậy thì vô cùng đau lòng, nàng cố gắng ngồi xổm xuống, xem kỹ Đại Hoàng một chút. Nhưng mà bởi vì bụng không tiện nên ngay cả ngồi xổm đều là một vấn vấn đề.
Mà Đại Hoàng thì đang liều mạng chịu đựng cơn đau, cúi đầu không dám nhìn nàng.
Lục Lập Hành thấy thế, không thể làm gì khác hơn là nói:
"Vãn Thanh, đi thôi, Đại Hoàng không có chuyện gì, buổi tối cho thêm nó một cục xương là được."
"Thật, thật sao? Thế nhưng em…"
"Thật, tin tưởng anh, có chuyện thì anh sẽ mang Đại Hoàng đến chỗ bác sĩ Trương xem xét!"
"Được."
Cố Vãn Thanh lúc này tiếp tục đi vào trong sân.
Lục Lập Hành vừa đi vừa quay đầu nhìn Đại Hoàng.
Thấy bọn họ đi, Đại Hoàng lập tức giơ cái chân của mình lên, nghẹn ngào liếm láp vết thương.
Thế nhưng, vừa liếm một cái, dường như lại càng đau hơn. Nó thực sự nhịn không được, kêu "Gâu" một tiếng.
Một tiếng này làm cho Cố Vãn Thanh vô cùng đau lòng.
Thấy nàng sắp quay đầu lại nhìn, Đại Hoàng vội vàng thu móng vuốt của mình vào, tiếp tục vùi đầu ngủ!
Ai ~
Cẩu gia thật sự đã phí hết tâm tư vì cái nhà này ~
Cố Vãn Thanh thấy nó ngủ rồi, lúc này mới an tâm đi tiếp về phía trước.
Lục Lập Hành quay đầu lại nhìn thoáng qua Đại Hoàng, yên lặng quyết định, buổi tối sẽ cho nó thêm hai cục xương.
Trong lúc suy tư, Cố Vãn Thanh đã dừng lại.
Lục Lập Hành quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cố Vãn Thanh đứng trước túp lều hoa lan mà bọn họ trồng.
Lục Lập Hành cuối cùng vẫn không trồng hoa lan ở trong phòng. Một mặt là bởi vì trong phòng thực ra cũng không ấm áp, một mặt khác, phòng quá nhỏ.
Hắn, Cố Vãn Thanh, Thiên Thiên, Đại Hoàng thỉnh thoảng cũng vào nhà. Thật sự là có chút chen chúc.
Sau đó, hắn dựng một túp lều nhỏ ở trong sân.
Thừa dịp Cố Vãn Thanh không chú ý, hắn thêm chút nước linh trì vào bên trong.
Lều không lớn, sau khi trồng hoa lan xong, cũng chỉ có đủ cho hai người đi vào.
Cố Vãn Thanh lúc này đang vui vẻ mở lều ra, ra hiệu cho Lục Lập Hành:
"Lập Hành, mau nhìn xem, đám hoa lan này đều sống lại rồi, hơn nữa chúng còn trưởng thành, hai gốc trong đó còn có nụ nữa!"
"Thật sao?"
Thời gian hoa lan nở hoa bình thường đều là đầu mùa xuân. Đó là thời điểm cây cối bắt đầu nảy mầm.
Dáng vẻ của hoa cũng không dễ nhìn, bình thường đều là 5 cánh hoa màu vàng và xanh lá. Nhưng nó lại tỏa hương bốn phía, mùi thơm này cũng không quá nồng.
Ngửi vào sẽ khiến cho người ta cảm thấy thanh thản.
Lúc này mới bắt đầu mùa đông.
Sắp mở sao?
Xem ra nước linh trì này cũng có tác dụng đối với hoa!
Lục Lập Hành nghĩ như vậy, nhìn về phía hoa lan.
Vừa nhìn qua, hắn phát hiện một gốc hoa lan trong đó đã nở. Nhưng dáng vẻ lại không phải là hoa lan bình thường.
Cố Vãn Thanh cũng phát hiện ra đóa hoa nhỏ này, nàng ngạc nhiên đi vào:
"Oa, đã nở rồi, Lập Hành mau nhìn, hoa lan này không giống với hoa lan trên núi của chúng ta, còn đẹp hơn, thật sự xinh đẹp!"
Lục Lập Hành nhìn kỹ lại, phát hiện đóa hoa này nhỏ, lại là màu trắng, cánh hoa mượt giống như là hoa Bách Hợp.
Nói là tinh xảo cao nhã, cũng không đủ.
Lục Lập Hành nhớ tới lúc mua hoa này, ông lão kia nói những bông hoa này của hắn nở ra sẽ không giống với những hoa lan khác.
Không nghĩ tới thật sự là không giống!
Ở kiếp trước, Lục Lập Hành nhớ đến, hình như cũng có một số người rất thích thu thập hoa lan.
Mấy loại hoa lan có dáng vẻ không giống bình thường đều có thể bán lấy tiền. Có cây thậm chí còn hơn 10 triệu.
Nhưng mà, Lục Lập Hành chưa từng trải qua những chuyện này.
Lúc này, trông thấy Cố Vãn Thanh vui vẻ như vậy, hắn chỉ cảm thấy hoa lan này mua rất đáng.
Có thể bán lấy tiền hay không, cũng không quan trọng.
"Lập Hành, anh đang suy nghĩ gì đấy?"
Trông thấy Lục Lập Hành ngẩn người, Cố Vãn Thanh hờn dỗi nói một câu.
Lục Lập Hành buồn cười đi vào:
"Không, chỉ là cảm thấy hoa này rất xinh đẹp!"
"Đúng vậy, rất đẹp!"
"Rất xứng với em."
"Hả?"
"Anh nói là, xinh đẹp giống như em."
Cố Vãn Thanh nghe xong lời này, lập tức thẹn thùng cúi thấp đầu. Trên gương mặt lóe qua một vệt đỏ ửng.
"Nói lung tung gì đó? Dáng vẻ này của em nào có xinh đẹp được như hoa?"
Mặc dù nói như vậy, thế nhưng trong lòng Cố Vãn Thanh lại cảm thấy giống như là được ăn mật vậy.
Lục Lập Hành để màn cửa xuống. Hắn buồn cười đi đến bên người Cố Vãn Thanh, sờ lên bụng của nàng, nói:
"Chờ các con ra đời, để bọn chúng mỗi ngày đùa em vui vẻ. Như vậy, em sẽ càng ngày càng đẹp."
Tuy lần trước đã cố gắng giải trừ sự khúc mắc của Cố Vãn Thanh. Không muốn nàng lo lắng về dung mạo vì mang thai. Thế nhưng, dáng người càng ngày càng biến dạng, dù trên miệng nàng không nói nhưng trong lòng vẫn có chút để ý.
Lục Lập Hành phát hiện, chuyện mình có thể làm chính là cố gắng khiến cho nàng vui vẻ.
Lời này vừa dứt, Cố Vãn Thanh lập tức nở nụ cười:
"Đùa em vui vẻ, bọn chúng nhỏ như vậy, không làm tức chết em đã không tệ rồi, làm sao có thể đùa em vui vẻ được? Em nghe các hàng xóm nói, em bé vừa sinh ra rất khó chăm, các nàng khi đó đều đã khóc rất nhiều lần!"
Lục Lập Hành đau lòng ôm lấy nàng:
"Anh sẽ không để cho em bị tức đến phát khóc."
Trước ngực Lục Lập Hành có chút ấm áp, Cố Vãn Thanh thuận thế dựa vào trong lồng ngực của hắn, cúi đầu, sờ lên bụng của mình:
"Bọn chúng sẽ nghe lời em sao?"
"Ừm, sẽ, không nghe lời thì đánh mông!"
Cố Vãn Thanh buồn cười mà nhìn Lục Lập Hành: "Em thấy anh chỉ là mạnh miệng mà thôi, nào thật sự nỡ đánh?"
Lục Lập Hành thuận tay xoa xoa cái mũi của nàng:
"Bình thường không đánh, nhưng mà bắt nạt em thì sẽ bị đánh!"
"Ha ha! Không nên, không nên, anh đánh bọn chúng thì em sẽ đau lòng."
Cố Vãn Thanh mới chỉ suy nghĩ đến tình cảnh kia một chút, đã cảm thấy mình đau lòng muốn chết.
Lục Lập Hành buồn cười ôm nàng thật chặt:
"Đây chính là em không cho anh đánh đó, không thể trách anh không đánh được!"
"Ừm!" Cố Vãn Thanh dùng sức gật đầu.
Thế nhưng rất nhanh, nàng phát hiện hình như có chỗ nào không đúng.
Gia hỏa này, rốt cuộc là đánh hay là không đánh?
Làm sao đến cuối cùng, trách nhiệm lại bị đẩy đến trên đầu mình rồi?
Cố Vãn Thanh yên lặng nhìn về phía Lục Lập Hành:
"Lập Hành!"
"Ừm?"
"Em có phải là đã bị anh lừa rồi hay không?"
"Không có mà."
"Thật sự không có?"
"Anh thề, thật sự không có!"
"A..."
Cố Vãn Thanh nghi ngờ nói một mình, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu: "Thế nhưng…"
Thế mà, nàng còn chưa dứt lời, bỗng nhiên nhìn thấy một gương mặt tuấn tú phóng đại.
Ngay sau đó, trên môi của nàng mềm nhũn...
Bên tai là giọng nói ôn nhu của Lục Lập Hành:
"Vãn Thanh, sao em lại đáng yêu như thế chứ?"
------
Dịch: MBMH Translate