Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 274 - Chương 274 - Em Nhớ Cô Vợ Nhỏ Của Mình

Chương 274 - Em Nhớ Cô Vợ Nhỏ Của Mình
Chương 274 - Em Nhớ Cô Vợ Nhỏ Của Mình

Nha đầu này đúng là quá dễ lừa.

Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là phụ nữ mang thai ngốc ba năm sao?

Lục Lập Hành buồn cười hôn nàng, chỉ cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Hôn một lúc, Lục Lập Hành phát hiện, bản thân mình dường như không thể thoả mãn với nụ hôn này. Tay của hắn bắt đầu không ở yên.

Cố Vãn Thanh muốn ngăn cản, nhưng lại hoàn toàn không ngăn cản được.

Cái lều này lại nhỏ, nàng vô cùng sợ hãi bị đám người Chu Ngọc Hà nhìn thấy.

Sau đó, nàng chỉ có thể vừa chống đỡ vừa đón nhận.

Ý cười của Lục Lập Hành cũng dần dần trở nên sâu sắc.

Lúc hắn đang hưởng thụ thời khắc này, màn cửa bỗng nhiên bị xốc lên.

Giọng nói của Vương Thiết Trụ truyền đến:

"Anh Lục, chị dâu, chuyện là…"

Ngay sau đó!

Không khí đọng lại...

Vương Thiết Trụ trừng to mắt, nhìn tất cả xảy ra bên trong lều.

Một lát sau, hắn cuối cùng không nhịn được:

"A!!!!!"

Sau đó kêu to.

Vương Thiết Trụ vội vàng buông rèm xuống:

"Chuyện là..."

"Em em em em…"

"Anh Lục, em chính là..."

Mặt Vương Thiết Trụ có chút đỏ, cả người cũng không biết nên làm thế nào.

Nếu như xấu hổ có thể xây phòng, hắn cảm giác lúc này mình có thể đào ra một lối đi!

Trời ạ!

Mình đã nhìn thấy cái gì vậy!

A a a a a!!

Sao mỗi lần bắt gặp đều bạo hơn so với lần trước thế!

Vương Thiết Trụ cảm thấy vô cùng không hiểu.

Chu Ngọc Hà đang bận rộn trong nhà bếp, nghe thấy tiếng kêu này thì lập tức đi ra.

"Thiết Trụ, Thiết Trụm, sao thế?"

"Là Tiểu Hành và Vãn Thanh xảy ra chuyện gì rồi sao? A? Em cũng đừng làm chị sợ!"

Nàng vừa nói vừa xông về phía bên này.

Động tĩnh này cũng kinh động đến Đại Hoàng. Đại Hoàng cấp tốc đứng lên, khập khễnh chạy qua bên này! Thoạt nhìn như là muốn đi vào cứu người.

Vương Thiết Trụ thấy thế thì nhanh chóng khoát tay ngăn cản.

Thế nhưng, vào lúc hắn còn đang khẩn trương, không biết nên nói cái gì cho phải.

Bên trong lều lớn, gương mặt của Cố Vãn Thanh đã đỏ bừng.

Nàng không biết mình nên làm gì bây giờ!

Nếu như lát nữa chị dâu cả nhìn thấy bọn họ ân ái ở trong lều giữa ban ngày. Vậy thì…

Nàng sau này phải làm sao bây giờ?

Đầu óc vừa loạn, cả người Cố Vãn Thanh trốn ở phía sau lưng Lục Lập Hành. Hắn biến thành bia đỡ đạn của nàng. Lục Lập Hành buồn cười xoa nhẹ tóc của nàng, cười gọi:

"Thiết Trụ!"

Tiếng kêu này, rốt cục đã khiến cho Vương Thiết Trụ tỉnh lại. Hắn theo bản năng ngăn ở trước lều, la lớn với một người một chó sắp xông tới:

"Dừng lại!"

"Chị dâu à, không có chuyện đâu, em chỉ là quá kích động, em… em…"

Nghĩ một hồi, hắn vẫn không biết nên giải thích như thế nào.

Vương Thiết Trụ vội vàng nói:

"Em, em nhớ cô vợ nhỏ của mình, em thật sự không biết nên làm sao bây giờ nên mới hét như vậy!"

Chu Ngọc Hà: ???

Nàng nhìn Vương Thiết Trụ với vẻ mặt mờ mịt:

"Thật sự không có chuyện gì?"

Vương Thiết Trụ dùng sức gật đầu.

Lục Lập Hành ở bên trong lều cũng phụ họa: "Chị dâu, thật sự không có chuyện gì. Thiết Trụ vì vừa mới thoát khỏi cảnh độc thân, vẫn chưa kịp phản ứng nên không quen, chờ qua mấy ngày nữa là ổn rồi!"

Chu Ngọc Hà lập tức hiểu ra. Nàng thở dài, đi ra phía trước, vỗ vỗ bả vai Vương Thiết Trụ, nói sâu xa:

"Ừm, Thiết Trụ, em nên học tập anh Lục của em một ít, chớ học tên đầu gỗ Lập Vĩ kia, có biết không?"

Vương Thiết Trụ mờ mịt gật đầu: "Ừm, được, cảm ơn chị dâu."

"Ừm, vậy chị đi nấu cơm trước, buổi tối ở lại ăn cơm đi?"

Vương Thiết Trụ theo bản năng gật gật đầu, lại lập tức lắc đầu.

Nhưng Chu Ngọc Hà cũng không để ý những thứ này, nàng nói thẳng: "Quyết định như vậy đi, đi thôi Đại Hoàng!"

Đại Hoàng nghi hoặc nhìn Vương Thiết Trụ một chút, không hề rời đi.

Luôn cảm thấy tên này đang nói dối ~

Vương Thiết Trụ bị Đại Hoàng nhìn mà có chút sụp đổ.

Hắn nói: "Cẩu gia à, sao mày lại nhìn tao như vậy? Lời tao nói đều là thật! Ai? Cẩu gia, chân mày sao thế? Làm sao lại què rồi?"

Nghe xong lời này, Đại Hoàng lập tức thu hồi ánh mắt, quay người đi sang bên cạnh.

Vết thương vì hai người kia còn chưa có tốt lên đâu? ~

Còn xem náo nhiệt gì chứ ~

Không chết liền tốt ~

Nghĩ tới đây, Đại Hoàng trực tiếp chui vào ổ chó của mình, dự định nghỉ ngơi dưỡng sức mấy ngày.

Vương Thiết Trụ thấy vậy thì mờ mịt:

"Chuyện này… Cẩu gia, mày sao thế?"

"Thiết Trụ, em đến tìm anh là có chuyện gì?"

Giọng nói của Lục Lập Hành vang lên từ phía sau, kéo suy nghĩ của Vương Thiết Trụ trở lại.

"Sao vậy, có bạn gái rồi, còn không thể ngăn cản chân của em sao?"

Trước kia còn tưởng rằng, tìm vợ cho Vương Thiết Trụ thì mình và Vãn Thanh sẽ có thể có những khoảnh khắc riêng tư!

Hiện tại xem ra là hắn suy nghĩ nhiều rồi.

Vương Thiết Trụ chính là một cái bóng đèn tự nhiên vô cùng lớn!

Là cái kiểu không thay đổi được.

Vương Thiết Trụ ngượng ngùng gãi gãi đầu:

"Chuyện là, em, em chỉ muốn hỏi anh một chút. Anh Lục, nên tặng gì vào sinh nhật của con gái đây?"

"Sinh nhật?"

Lục Lập Hành nghi ngờ nhìn về phía Vương Thiết Trụ: "Sắp đến sinh nhật của Du Du rồi sao?"

"Đúng vậy!"

"Vậy thì tặng một cái bánh đi, hoặc là bông hoa, hoặc là trang sức nhỏ."

Nói đến đây, Lục Lập Hành nhớ tới. Mình hình như còn không biết sinh nhật của Cố Vãn Thanh thì phải!

Mình kiếp trước chưa từng tổ chức sinh nhật cho nàng, còn đối xử với nàng thờ ơ.

Trong lòng Lục Lập Hành có chút áy náy. Nhưng vấn đề bây giờ là, phải làm sao để biết được sinh nhật của nàng một cách thần không biết quỷ không hay đây!

"Bánh kem? Trên thị trấn chúng ta cũng không có bán!" Vương Thiết Trụ có chút ưu sầu.

Lục Lập Hành nói: "Tự mình làm một cái, có thành ý một chút, nói không chừng qua chuyện này hai người sẽ thành đôi cũng nên!"

"Làm một cái? Thế nhưng em không biết làm!"

Vương Thiết Trụ xoắn xuýt trong chốc lát, trong nháy mắt tỉnh táo lại:

"Anh Lục, anh Lục, hay là anh dạy em một chút? Em muốn học!"

"Thật sự muốn học?"

"Ừm!" Vương Thiết Trụ dùng sức gật đầu.

Lục Lập Hành nhìn dáng vẻ thật thà của hắn thì nhớ tới việc hình như mình chưa từng chính thức theo đuổi Cố Vãn Thanh.

"Em thật sự coi trọng nha đầu kia sao!"

Vương Thiết Trụ lần nữa gật gật đầu.

"Đúng vậy, Du Du dễ thương như vậy, ai có thể không thích chứ?"

Hắn nói xong thì thấp đầu, có chút thẹn thùng.

Lục Lập Hành nhìn mà có chút muốn cười:

"Được, ăn cơm trước đi, cơm nước xong xuôi anh sẽ dạy cho em."

"Cám ơn anh Lục!"

Vương Thiết Trụ cao hứng, thiếu chút là nhảy lên ôm lấy Lục Lập Hành.

Chờ Vương Thiết Trụ đi, Cố Vãn Thanh mới đi ra từ bên trong lều:

"Lập Hành, anh còn biết làm bánh kem sao?"

"Ừm, chồng của em mà, cái gì cũng biết!"

Lục Lập Hành quay đầu, nhìn về phía Cố Vãn Thanh:

"Có muốn ăn hay không?"

Cố Vãn Thanh gật đầu: "Hương vị kia đúng là khiến em hoài niệm…"

Lục Lập Hành sững sờ.

Ở thời đại này, phần lớn người dân nông thôn đều chưa từng được ăn mấy thứ như bánh kem. Có một số người, thậm chí là còn chưa từng nhìn thấy.

"Em từng ăn rồi?" Lục Lập Hành tò mò nhìn về phía nàng.

Cố Vãn Thanh chép miệng tặc lưỡi, vẻ mặt có chút mờ mịt.

"Hình như ăn rồi..."

"Nhưng, lại hình như chưa, em, em cũng không nhớ nữa…"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment