Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 275 - Chương 275 - Em Còn Có Anh, Nơi Này Chính Là Nhà Của Em

Chương 275 - Em Còn Có Anh, Nơi Này Chính Là Nhà Của Em
Chương 275 - Em Còn Có Anh, Nơi Này Chính Là Nhà Của Em

Cố Vãn Thanh ngẩng đầu lên, nhìn về phía nơi xa. Từ khi đi vào Lục gia, Cố Vãn Thanh đã không trở về nhà.

Lục Lập Hành sững người. Hắn tiến lên, nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai của nàng.

"Vãn Thanh, anh hình như chưa hỏi em, nhà của em… ở đâu vậy?"

Lục Lập Hành còn nhớ rõ, lần đầu tiên Cố Vãn Thanh được Lục Kiến Châu mang về nhà. Nàng cúi đầu, không dám nói lời nào. Dáng vẻ kia nhìn vô cùng khẩn trương. Sau đó, sau khi ở nhà bọn họ mấy ngày, Lục Kiến Châu để cho bọn họ thành hôn.

Đời trước của hắn, cho tới bây giờ đều chưa từng quan tâm nhà Cố Vãn Thanh ở đâu. Chỉ cảm thấy, cha mẹ vợ không xuất hiện, cũng coi như là tiết kiệm được gánh vác cho mình.

Sau này, sau khi Cố Vãn Thanh và đứa nhỏ đời, hắn bị đuổi ra khỏi nhà, cũng không có cơ hội hỏi thăm.

Chờ hắn công thành danh toại, đã tìm cơ hội tìm kiếm gia đình của Cố Vãn Thanh. Nhưng mà không có bất kỳ dấu vết gì để lại.

Ngoại trừ ba mẹ và Cố Vãn Thanh, đại khái không có người biết cô gái này rốt cuộc là đến từ đâu.

Lúc này, nhìn dáng vẻ của Cố Vãn Thanh Lục Lập Hành biết nàng đại khái là nhớ nhà.

Nghe thấy câu hỏi này, Cố Vãn Thanh ngơ ngác một chút rồi lập tức nở nụ cười:

"Em không có nhà!"

"Hả?"

Lục Lập Hành nghi hoặc nhìn nàng, thấy vẻ mặt của Cố Vãn Thanh có chút đau khổ:

"Cha em đã qua đời, em không có nhà nữa, cũng không có người thân!"

Nàng nói xong thì cúi đầu. Lòng bàn tay nắm thật chặt, vành mắt đỏ lên.

Lục Lập Hành hơi chấn động một chút.

Không có nhà.

Vậy lúc ấy nàng còn kiên quyết muốn mang theo đứa nhỏ rời đi. Nàng là đã hạ quyết tâm tự mình nuôi con rồi sao!

Trong lòng Lục Lập Hành cảm thấy đau xót. Hắn nhịn không được mà tiến lên, ôm lấy Cố Vãn Thanh, gác cằm ở trên vai của nàng, lấy tay sờ lên bụng của nàng, ôn nhu nói:

"Ngốc qua, sao có thể nói mình không có nhà được? Vậy nơi này là gì?"

"Anh và con lại là gì đây?"

"Chúng ta đều là người thân của em, nơi này chính là nhà của em!"

Cố Vãn Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn. Sau khi nhìn trong chốc lát, nàng nở nụ cười:

"Đúng, nơi này chính là nhà của em."

Là gia đình nhỏ của nàng và Lục Lập Hành, sau này còn sẽ có em bé. Nàng cũng là người có người thân. Nàng không phải là người cô đơn.

"Ừm!"

Lục Lập Hành lại vuốt ve mặt nàng một chút. Tuy rất muốn hỏi Cố Vãn Thanh, cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Lục Lập Hành nhìn ra, Cố Vãn Thanh cũng không muốn nhắc đến những chuyện này.

Đành chờ đến lúc gặp lại ba mẹ rồi hỏi bọn họ một chút vậy!

Nghĩ đến đây, cậu chắc là đã xuất viện rồi. Cha mẹ cũng sắp trở về.

Lục Lập Hành đang nghĩ ngợi thì nghe Chu Ngọc Hà hô to:

"Lập Hành, làm gì vậy? Ăn cơm thôi! Tranh thủ thời gian đến giúp đỡ!"

Cố Vãn Thanh mau chóng trốn khỏi vòng tay của Lục Lập Hành:

"Đi chuẩn bị một chút đi, ăn cơm."

"Được."

Lục Lập Hành cười lại vuốt vài cái trên bụng Cố Vãn Thanh, lúc này mới đi bưng cơm.

Lúc này, Lục Lập Vĩ đã đón Lục Thiên Thiên trở về.

Đại Hoàng một mình liếm vết thương cũng chậm rãi đi qua. Nó kêu một tiếng với Lục Lập Hành:

"Gâu ~ "

Đã nói là hai khúc xương, không thể thiếu đó ~

Nếu không thì Cẩu gia sẽ tức giận ~

Lục Lập Hành nhớ rõ hứa hẹn của mình, ném cho Đại Hoàng hai cục xương.

Đại Hoàng lúc này mới hài lòng khập khễnh đi sang một bên gặp xương.

Cơm nước xong xuôi.

Vương Thiết Trụ thật sự tới.

Lục Lập Hành gọi Vương Thiết Trụ vào nhà bếp, bắt đầu dạy hắn làm bánh kem.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng thì truyền ra mùi hương.

Lục Thiên Thiên đang làm bài tập ngửi thấy mùi thơm thì lập tức ngẩng đầu lên:

"Oa, anh hai đang làm cái gì vậy? Thơm quá thơm quá thơm quá, hình như rất ngọt!"

Cố Vãn Thanh cũng ngửi thấy. Nàng quay đầu, nhìn về phía nhà bếp.

Hương vị kia đúng là đã lâu không gặp.

"Là bánh kem!"

"Bánh kem? Đó là cái gì?"

Tiểu Lục Thiên Thiên chưa từng nghe nói những thứ này.

"Chính là một loại bánh ngọt, ăn vào lúc sinh nhật."

"Vậy đến sinh nhật thì Thiên Thiên có thể ăn không?" Lục Thiên Thiên đã chảy nước miếng.

Cố Vãn Thanh gật gật đầu: "Có thể, anh hai của em biết làm, Thiên Thiên sẽ có thể ăn."

"A a, vậy thì tốt quá!" Lục Thiên Thiên cao hứng nhảy dựng lên.

Nàng vừa nhảy, vừa cao hứng chạy về phía nhà bếp.

Đại Hoàng cũng nhịn không được mà chảy nước miếng.

Lại qua một lát, Lục Lập Hành cuối cùng đã làm xong.

Bởi vì không có nồi cơm điện nên chỉ có thể làm bằng nồi sắt hay dùng để nấu cơm. Làm bằng nồi sắt lớn nên bánh không được mượt cho lắm, cũng không có bơ.

Nhưng Lục Lập Hành dùng hai quả quýt để trang trí. Cái bánh kem này nhìn vừa tròn lại vừa đáng yêu.

Lục Thiên Thiên trợn cả mắt lên. Lục Lập Hành cười nhìn về phía nàng:

"Thiên Thiên, muốn ăn không?"

"Muốn ăn, muốn ăn!"

Lục Thiên Thiên cao hứng vỗ tay, lao về phía Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành vốn đang để bánh kem vô cùng thấp, theo bản năng giơ cao lên.

Lục Thiên Thiên: ...

Nàng đã cuống đến phát khóc!

"Anh hai, anh hai nhanh cho Thiên Thiên."

Lục Lập Hành nhịn không được nở nụ cười:

"Đi gọi chị dâu hai của em, còn có anh cả và chị dâu cả nữa. Đợi bọn họ tới, mọi người sẽ cùng nhau ăn!"

Lục Thiên Thiên chu mỏ một cái, đảo mắt:

"Được, Thiên Thiên sẽ đi ngay."

Nàng nói xong thì lập tức nện bước chân ngắn, cộc cộc cộc chạy đi hô người.

Nghe thấy tiếng gọi của Lục Thiên Thiên, tất cả mọi người vui vẻ chạy tới:

"Lập Hành lại làm món ngon gì rồi?"

"Cái gì? Bánh kem? Ăn vào dịp sinh nhật? Hôm nay là sinh nhật người nào vậy?"

Cố Vãn Thanh lắc đầu:

"Là dạy Thiết Trụ!"

"A a, vậy xem ra chúng ta đã dính ánh sáng của Thiết Trụ rồi. Nhưng mà Vãn Thanh, sinh nhật của em là ngày nào vậy?"

Nghe thấy câu hỏi của Chu Ngọc Hà, Lục Lập Hành lập tức đưa ánh mắt nhìn về phía Cố Vãn Thanh. Thực ra hắn cũng rất muốn hỏi nhưng lại sợ Cố Vãn Thanh nhớ tới chuyện thương tâm nên không dám hỏi.

Cố Vãn Thanh nghe xong lời này thì nở nụ cười. Nàng nghiêm túc suy tư trong chốc lát rồi nói:

"Hay là hôm nay là sinh nhật của em đi?"

Nàng đã không còn nhớ sinh nhật của mình là ngày nào nữa, từ nhỏ đến lớn, hình như chưa từng trải qua sinh nhật.

Hôm nay náo nhiệt như thế, rất thích hợp!

Chu Ngọc Hà còn chuẩn bị hỏi chút gì đó lại bị Lục Lập Vĩ kéo lại. Hắn nháy mắt với Chu Ngọc Hà. Chu Ngọc Hà ngầm hiểu, không dám lên tiếng nữa.

Lục Lập Hành cảm thấy trong lòng có chút mỏi nhừ, nhưng vẫn cao hứng đi tới:

"Được, hôm nay là đêm giáng sinh, ở các quốc gia phương Tây, đây chính là khoảng thời gian may mắn, mang ý nghĩa năm sau bình an! Vãn Thanh, hôm nay sẽ là sinh nhật của em!"

"Ừm!" Cố Vãn Thanh dùng sức gật đầu.

Lục Lập Hành đưa bánh kem cho nàng:

"Chúc đại thọ tinh của chúng ta sinh nhật vui vẻ! Ngày mai anh sẽ bổ sung quà cho em."

Cố Vãn Thanh cười nhận lấy bánh kem:

"Ha ha, cái bánh kem này chính là quà rồi! Lập Hành, em rất vui vẻ."

"Vậy không được, bánh kem là bánh kem, quà là quà, không thể nói nhập làm một được. Chờ anh chút, anh đi lấy mấy ngọn nến. Ước nguyện một chút!"

Bởi vì thỉnh thoảng sẽ mất điện nên trong nhà luôn có nến để đề phòng.

Lục Lập Hành lấy mấy cây nến màu đỏ từ trong phòng ra, sau đó cắm lên trên.

Hắn ra hiệu cho Cố Vãn Thanh:

"Vợ, đến đây, ước nguyện đi!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment