Trong phòng bếp.
Vương Thiết Trụ đang học làm bánh kem, bị khói hun cho mặt mày xám xịt. Hắn thực sự nghĩ mãi mà không rõ, sao ở trong tay Lục Lập Hành lại đơn giản như vậy.
Nhưng đến trong tay hắn lại trở nên khó khăn như vậy.
Vương Thiết Trụ vừa ho khan vừa đi ra phía ngoài!
Vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy một màn trong sân, Lục Lập Hành đang chăm chú cắm nến.
Hắn vuốt mặt một cái, tò mò hỏi:
"Anh Lục, anh đang làm gì đó?"
Vương Thiết Trụ mảy may không có ý nghĩa đến, trên tay của mình còn dính đầy nhọ nồi. Hắn vừa vuốt như thế, trên mặt lập tức đen thành một mảnh.
Lúc mấy người ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một màn như thế. Chu Ngọc Hà và Cố Vãn Thanh lập tức nở nụ cười:
"Thiết Trụ, em, ha ha ha ha!"
Vương Thiết Trụ cũng đần độn mà cười cười: "Thế nào, thế nào? Sao lại vui vẻ như vậy?"
Lục Lập Hành bất đắc dĩ nhìn về phía hắn:
"Suýt chút nữa là quên mất em. Tới tới tới, học một chút, ăn bánh kem thì cần cắm nến, cầu nguyện xong thì phải thổi nến, như vậy thì ước nguyện mới có thể thực hiện được."
"A a a, thật sao?"
Vương Thiết Trụ mang theo gương mặt lem nhem chạy qua bên này.
Đại Hoàng vốn đang xem náo nhiệt ở bên người Cố Vãn Thanh. Lúc này, nó hoàn toàn không nhìn được, nghiêng cái đầu nhìn Vương Thiết Trụ một hồi. Sau đó, nó nhe lấy răng nở nụ cười. Nó vừa cười, vừa cọ cọ vào Vương Thiết Trụ. Thật giống như cách quá xa thì không cách nào chế giễu Vương Thiết Trụ!
Vương Thiết Trụ có chút mờ mịt:
"Anh Lục, Cẩu gia có phải là đang cười nhạo hay không?"
Lục Lập Hành đốt ngọn nến cuối cùng lên, nói:
"Không thể nào? Đại Hoàng còn biết chế giễu người khác sao?"
"Ai, thế nhưng là…"
Vương Thiết Trụ luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng lại không nói ra được. Ngay cả Lục Thiên Thiên cũng nhịn không được mà che miệng cười.
Đốt nến xong, Lục Lập Hành nhìn về phía Cố Vãn Thanh.
Ở dưới ánh sáng của ngọn nến, gương mặt của nàng có chút hồng nhuận phơn phớt.
"Vãn Thanh, ước nguyện đi."
Cố Vãn Thanh gật đầu, hai tay đặt ở trước ngực.
"Em hi vọng, con và chồng của em có thể vĩnh viễn khỏe mạnh hạnh phúc!"
Lục Lập Hành buồn cười nhìn nàng.
Nha đầu này, ngay cả bên trong nguyện vọng đều là suy nghĩ vì người khác.
"Cầu nguyện thì phải nhắm mắt lại!"
"Hả? Thật sao? Vậy em phải ước lần nữa sao? Chờ một chút, em sẽ ước lại một lần nữa!"
Nàng nói xong liền nhắm mắt lại.
Lục Lập Hành: "Ước một chuyện có liên quan tới mình một chút."
Cố Vãn Thanh lại lần nữa mở to mắt: "Thế nhưng, mọi người khỏe mạnh vui vẻ cũng lóc liên quan tới em mà!"
Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải tùy ý nàng.
Ước nguyện xong, Cố Vãn Thanh lại hít sâu một hơi, nghiêm túc thổi ngọn nến.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, nàng lại cắt bánh kem.
Lúc chia bánh kem, Lục Thiên Thiên trợn cả mắt lên. Ngay cả Đại Hoàng, đều thiếu chút là đưa chân lên bàn.
Cố Vãn Thanh thấy thế thì buồn cười đưa miếng bánh kem thứ nhất cho Lục Thiên Thiên. Lục Thiên Thiên lập tức ăn nước, con mắt nhìn chăm chú vào bánh kem:
"Cám ơn chị dâu hai."
Sau khi nói xong, nàng lập tức ôm lấy bánh kem rồi gặm.
Mấy người Chu Ngọc Hà đều cười lớn:
"Ha ha, Thiên Thiên, ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu!"
Đại Hoàng đứng trước mặt Lục Thiên Thiên, nhìn nàng chằm chằm. Nước miếng không ngừng chảy xuống từ khóe miệng.
Vương Thiết Trụ cũng đã nhận được một miếng bánh kem. Hắn chăm chú nếm thử, lập tức kinh động như gặp thiên nhân.
"Cái này quá ngon, vừa mịn vừa mềm. Lợi hại, anh Lục đúng là lợi hại. Du Du chắc chắn sẽ rất thích bánh kem này!"
Lục Lập Vĩ nghe thấy lời này, nhịn không được bật cười:
"Thiết Trụ, em học xong chưa?"
" y…"
Vương Thiết Trụ lập tức á khẩu không trả lời được. Hắn vừa rồi sau khi xem Lục Lập Hành làm qua một lần, cảm thấy vô cùng đơn giản. Sau đó, hắn đã thử làm một hồi. Thế nhưng, làm một hồi lâu, lại không làm được cái gì cả. Cuối cùng, bánh kem trong nồi còn bị khét.
"Em, em nhất định sẽ nỗ lực học, một lần không biết thì nhiều học nhiều lần!"
Lục Lập Vĩ vui cười không ngừng:
"Ha ha, ừm, học thật tốt, học xong mới có thể theo đuổi được vợ!"
Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe thấy bên tai vang lên một giọng nói lạnh buốt:
"Lập Vĩ, Thiết Trụ người ta đều biết học làm bánh kem vì vợ, anh lúc nào mới học đây?"
Lục Lập Vĩ lập tức sững sờ, nhanh chóng thu hồi nụ cười:
"Ngọc Hà à, chuyện là, anh gần nhất rất bận, có thời gian lại học vậy!"
"Lúc nào mới có thời gian?"
"Chuyện này sao, chuyện này phải xem chúng ta bận hay rảnh, không vội, không vội…"
"Ừm? Là không vội hay là không muốn học?"
…
Hai người cãi nhau ầm ĩ rồi đi sang một bên.
Lục Lập Hành đang chăm chú nhìn Cố Vãn Thanh ăn bánh kem.
"Ăn ngon không?"
"Ừm."
"Vậy thì ăn nhiều một chút, sau này muốn ăn anh sẽ làm cho em!"
"Không phải nói, chỉ có sinh nhật mới có thể ăn được sao?"
"Đó là người khác, em có anh mà, lúc nào cũng có thể ăn!"
Cố Vãn Thanh cúi đầu, ngọt ngào cười.
Vương Thiết Trụ phát hiện không có người để ý chính mình thì có chút nhàm chán. Nhất là khi nhìn lấy người khác đều có đôi có cặp, bản thân hắn giống như thiếu chút gì đó. Sau đó, hắn nhìn về phía Đại Hoàng. Tên này còn đang chảy nước miếng ở bên cạnh Lục Thiên Thiên.
"Cẩu gia à…"
Vương Thiết Trụ gọi một tiếng, liền định tiến tới.
Đại Hoàng vừa nhìn thấy hắn, lập tức liếc mắt, không thèm chảy nước miếng nữa!
Nó quay người, cọ cọ phía sau Lục Thiên Thiên.
Vương Thiết Trụ một mặt mờ mịt. Hắn nghi ngờ hỏi:
"Cẩu gia, sao lại ghét bỏ tao như thế? Thiên Thiên, anh thế nào? Trên mặt anh có gì sao?"
Lục Thiên Thiên vừa vội vàng nhét bánh kem vào trong miệng, vừa dùng sức gật đầu:
"Ừm vâng, có!"
Vương Thiết Trụ: ???
"Có cái gì?"
Lục Thiên Thiên cố gắng nuốt một miếng bánh kem xuống, sau đó cười: "Ha ha ha, là nhọ nồi đó. Anh Thiết Trụ, trên mũi của anh cũng có, trên trán cũng có nữa! Ừm, cả mặt và lỗ tai đều có!"
Vương Thiết Trụ: ???
Hắn lập tức cảm thấy mình ăn bánh kem không vô nữa. Hắn lập tức quay người đi vào nhà bếp, đổ chậu nước ra rồi bắt đầu rửa mặt.
Lục Thiên Thiên kéo Đại Hoàng, đứng tại cửa ra vào, cười khanh khách không ngừng.
Đêm nay.
Đối bọn hắn mà nói là một đêm vô cùng vui vẻ.
Ngày hôm sau.
Lục Lập Hành lại đưa hàng hóa đến trong huyện.
Hoàng Thiên Lương và Liễu Thiên Minh giống như là đã thương lượng xong, tới thanh toán cho Lục Lập Hành một số tiền lớn và tiền đặt cọc cho lần tiếp theo.
Sau đợt thanh toán này, trong tay Lục Lập Hành thế mà đã có hơn 20 ngàn tệ.
Hắn nhìn thoáng qua tiền trong tay, suy tư.
Dự định trở về, sẽ sửa sang lại nhà cửa một chút.
Thời đại này, sửa phòng cũng không đắt.
Hơn 20 ngàn đã đủ rồi!
Đúng lúc, chờ qua hết năm, hắn sẽ phải mang theo Vãn Thanh đến ở cạnh bệnh viện, thuận tiện cho Vãn Thanh khám bệnh.
Buổi chiều, trước khi về nhà, Lục Lập Hành tìm đến Lục Kiến Châu.
"Ba, có vấn đề muối hỏi ba một chút."
"Xú tiểu tử, đoán là không có việc gì tốt, nói đi, chuyện gì?"
Lục Lập Hành trầm tư một lúc mới nói:
"Ba mang Vãn Thanh về từ đâu vậy? Con nghe cô ấy nói, ba ba của cô ấy qua đời?"
Lục Kiến Châu nhìn Lục Lập Hành một chút, để quýt trong tay xuống xuống:
"Sao con lại đột nhiên quan tâm tới vấn đề này? Từ trước tới giờ, con cũng không hỏi những thứ này."
Lục Lập Hành nói: "Vãn Thanh là vợ của con. Con cảm thấy mình cũng nên biết một chút!"
Lục Kiến Châu thở dài, nói:
"Cũng đúng, con bây giờ đã hiểu chuyện, không còn như lúc trước. Nha đầu Vãn Thanh đúng là số khổ, con phải đối xử với nó thật tốt."
"Ba của cô ấy đúng là đã qua đời…"
------
Dịch: MBMH Translate