Lục Kiến Châu nói đến đây thì thở dài:
"Đó cũng là một người số khổ! Năm đó, lúc ba lần đầu ra ngoài làm thuê, đã nhận biết hắn."
"Bọn ba cùng làm việc trong một lò than."
"Hắn rất tài giỏi, cũng có thể chịu được cực khổ. Ba khi đó tuổi trẻ khí thịnh, thường xuyên bởi vì bất mãn mà đắc tội với người khác, bị người ta gài bẫy sau lưng! Hắn đã thường xuyên che chở cho ba, hắn lớn hơn ba năm tuổi, đối với ba mà nói, tựa như là một người anh trai vậy!"
"Sau này, chúng ta cùng rời khỏi lò than, đã nói trước là, nếu như hai người có con thì sẽ định thông gia từ bé!"
"Chỉ là, hai người lại không đến cùng một huyện thành, một khi rời đi thì sẽ rất khó liên hệ được. Thời đại đó thật sự là rất khổ!"
"Ba vẫn cho là, chuyện thông gia từ bé kia đời này sẽ không thể thực hiện được. Sau này có một ngày, ba đột nhiên nhận được một bức thư!"
"Là hắn gửi tới, hắn nói, hắn sắp không qua khỏi, để lại một người con gái. Hắn nói với ba rằng, nếu như có thể thì đi giúp nàng một chút, cho chút cơm ăn, làm thông gia từ bé cũng tốt. Nếu như ba không có con trai thì coi nàng thành con gái cũng được."
"Cho nên ngày ấy, ba và mẹ con cùng đi đón Cố Vãn Thanh trở về."
"Một mình nàng chăm lo tang sự cho ba nàng, sau đó một người ngồi trong nhà, gầy gò yếu ớt, nhìn vô cùng đáng thương!"
"Con cũng biết đó, một cô gái nhỏ bé muốn kiếm cơm ăn trong cái xã hội này là một chuyện khó khăn cỡ nào."
Lục Kiến Châu nói một lúc, con mắt đã ẩm ướt.
Một khi nhớ lại quá khứ, dường như sẽ không khép được.
Lục Kiến Châu nhớ tới lúc còn trẻ, khoảng thời gian khinh cuồng kia.
Cố Thanh Viễn cùng hắn, hai tay để trần, dạy hắn nên làm việc như thế nào, nên sinh sống như thế nào. Khi đó, hắn thường xuyên không có cơm ăn, đối phương có đồ ăn gì đều sẽ chia cho hắn một nửa.
Đối Lục Kiến Châu mà nói, đó là người có thể so với anh em ruột thịt.
Chỉ là không nghĩ tới, sau khi tách ra, lúc có tin tức thì chính là tin dữ của hắn.
Lục Lập Hành nghe xong, tim có chút chìm xuống.
Hắn đương nhiên biết phụ nữ muốn sinh tồn trong thời đại này có bao nhiêu khó khăn. Mười bảy mười tám tuổi sẽ bị gả đi, sau đó ở nhà nấu cơm, làm nội trợ cho chồng.
Sinh con, chăm sóc, ra ruộng đồng làm việc.
Có chỗ, phụ nữ thậm chí còn không thể ăn cơm trên bàn.
Vãn Thanh là một người quật cường như vậy, thế mà tự mình lo xong xuôi tang sự sao?
Nàng…
Chắc là rất khổ sở!
Nhưng sau khi gả cho hắn, nàng hình như chưa từng mở miệng nói qua chuyện này.
"Ba, sao ba lại không nói những chuyện này cho con sớm một chút chứ?"
Lục Kiến Châu lườm hắn một cái: "Nói sớm một chút? Tiểu tử con sẽ nghe lọt sao?"
"Từ sau khi nàng tới đây, ba và mẹ con vốn muốn xem nàng như con gái mà nuôi nấng. Nhưng mà nàng nói, nàng muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ba ba, chính là chuyện thông gia từ bé với con trai nhà chúng ta!"
"Đó là chính là nguyện vọng cuối cùng của ba nàng, nàng muốn thực hiện nó."
"Tiểu Hành, tiểu tử con đúng là đã nhặt được tiện nghi lớn!"
Lục Kiến Châu vừa nói vừa cảm khái.
Trong lòng của Lục Lập Hành lại hơi đọng.
Nha đầu ngốc này, sao có thể dễ dàng gả mình đi như thế chứ?
"Vậy mẹ của nàng đâu?"
Từ đầu đến cuối, Lục Kiến Châu hình như đều không nhắc tới mẹ của Vãn Thanh.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Lập Hành có một loại dự cảm xấu.
Lục Kiến Châu lại thở dài, hắn lắc đầu:
"Ba cũng không biết, lúc ba đến thì nghe người trong thôn nói, sau khi Cố Thanh Viễn đi ra ngoài làm thuê trở về, trong ngực ôm một bé gái, nói là con gái của mình."
"Mẹ của đứa bé gái kia xưa nay chưa từng xuất hiện. Mọi người đều nói, Cố Thanh Viễn sinh con lung tung ở bên ngoài, mẹ của đứa nhỏ ghét bỏ hắn nghèo nên đã bỏ con lại để chạy!”
"Sau này, một mình mang theo đứa bé, cuộc sống cũng gian khổ nên không còn cưới vợ nữa!"
"Ba của Vãn Thanh, vừa làm cha vừa làm mẹ để nuôi nàng lớn."
"Sau khi hắn qua đời, mẹ của Vãn Thanh cũng chưa từng xuất hiện, nhưng ba suy đoán, chắc là cũng không còn trên đời này nữa?"
"Nếu không thì sao hắn lại giao đứa nhỏ này lại cho ba chứ?"
Lục Kiến Châu đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, nhưng mà hắn không nghĩ ra được gì khác. Sau này, hắn nhân lúc đi ra ngoài làm việc cẩn thận nghe ngóng một chút. Nhưng đều không có tin tức.
Cố Vãn Thanh là con gái riêng của Cố Thanh Viễn và một người phụ nữ nào đó.
Tất cả mọi người đều nói như vậy.
"Tư tưởng của thôn bọn họ rất lạc hậu. Tình huống của Thanh Viễn và Vãn Thanh như vậy, nên thường xuyên có người nói lung tung ở sau lưng! Tính cách của Vãn Thanh từ nhỏ đến lớn cũng rất quái gở."
Lục Kiến Châu nói lại tin tức mà mình biết cho Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành nghe nghiêm túc:
"Nhà của Vãn Thanh còn có người nào khác không?"
"Người? Hình như còn có ông bà nội. Nhưng mà ông bà nội cũng có những đứa con khác, không có tâm trí quan tâm đến đứa cháu gái này. Hơn nữa, năm đó, lúc Cố Thanh Viễn mang theo Vãn Thanh trở về đã làm cho hai ông bà vô cùng tức giận! Cho nên bọn họ đều không quá thân thiết với Vãn Thanh."
"Cho nên Tiểu Hành, con phải đối xử với cô ấy cho thật tốt."
Lục Lập Hành gật đầu:
"Con đã biết ba, vậy con đi về trước, về sớm để chăm sóc Cố Vãn Thanh."
"Ừm, đi đi!"
Dọc theo con đường này, lòng Lục Lập Hành loạn thành một đoàn.
Thì ra quá khứ của Vãn Thanh là như vậy.
Lúc nghe Vãn Thanh nói về bản thân nàng, hắn luôn cảm thấy có một loại cảm giác đau thương vô hạn. Hiện tại, Lục Lập Hành cuối cùng cũng hiểu rõ cảm giác đau thương kia là từ đâu mà đến.
Hắn càng hiểu hơn, lúc Cố Vãn Thanh mang theo đứa nhỏ chuẩn bị rời đi trước đó, đã cần hạ quyết tâm lớn cỡ nào.
Rời khỏi thôn Lục gia, nàng gần như là không có nhà!
Buộc một người phụ nữ nghĩa vô phản cố rời đi, hắn thật đúng là… Vô cùng khốn nạn!
Lục Lập Hành không trực tiếp đến nhà ga.
Hắn xoay người đến tiệm vàng. Hôm qua nói sẽ bù quà sinh nhật cho Cố Vãn Thanh, món quà này tuyệt đối không thể ít được.
Tiệm vàng này tên là Long Phượng Điếm.
Là tiệm vàng nổi tiếng nhất huyện Song Thành. Đồ trang sức của tiệm vô cùng tinh xảo, hơn nữa còn theo sát trào lưu thời đại, rất được phụ nữ ưa thích.
Nhưng dù sao đó cũng là vàng thật, giá cả không hề rẻ.
Ngày bình thường, vàng có giá là 80 tệ một gram.
Nhưng đối với trang sức, hàng tốt một chút sẽ là một trăm tệ một gram.
Sau khi Lục Lập Hành đi vào, nhân viên cửa hàng nhiệt tình bắt chuyện với hắn:
"Anh trai, mua trang sức sao? Muốn mua kiểu gì? Là mua cho vợ sao?"
Lục Lập Hành nhẹ gật đầu: "Ừm, mua quà sinh nhật cho vợ!"
Ánh mắt của nhân viên cửa hàng lập tức sáng rực lên:
"Tới tới tới, sang bên này xem đi, dây chuyền, vòng tay hay nhẫn chúng tôi đều có!"
"Anh trai đẹp trai như vậy, vợ nhất định cũng rất xinh đẹp đúng không?"
Lục Lập Hành mỉm cười gật đầu: "Đúng là rất xinh đẹp."
"Ha ha, tới tới tới, đề cử cho anh cái này. Tiểu Kim Phật tinh xảo, rất thích hợp cho phụ hiện tại, chính là kiểu dáng bán chạy nhất của tiệm chúng tôi, nặng tám gram!"
Tám gram, cũng chính là 800 tệ.
Lục Lập Hành đi qua nhìn một chút, luôn cảm thấy Tiểu Kim Phật này quá người lớn. Chắc là kiểu dáng cho các bác gái bốn mươi năm mươi tuổi đeo.
Không thế thích hợp với Cố Vãn Thanh.
Lục Lập Hành có chút xoắn xuýt.
Lúc hắn đang lo nghĩ không biết nên chọn kiểu gì, ánh mắt đảo qua quầy hàng, bỗng nhiên tỏa sáng:
"Ông chủ, cho tôi xem cái này một chút!"
------
Dịch: MBMH Translate