Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 287 - Chương 287 - Lập Chính Trở Về Rồi

Chương 287 - Lập Chính Trở Về Rồi
Chương 287 - Lập Chính Trở Về Rồi

Lục Lập Chính chỉ cười vui vẻ và gật đầu:

“Được, vừa hay cháu cũng muốn về thăm nhà xem sao!”

“Cảm ơn, cảm ơn cháu rất nhiều.”

Ông lão vui mừng từ tận đáy lòng: “Không ngờ lại trùng hợp như vậy."

Trên suốt đoạn đường, ông lão liên tục hỏi Lục Lập Chính về chuyện của Lục Lập Hành.

Nhưng mà.

Bởi vì Lục Lập Chính đã đi học nên cậu ấy cũng không biết nhiều.

Thầy Triệu và những người cùng thôn vui vẻ kể về những việc làm vẻ vang của Lục Lập Hành.

Sau khi nghe xong, ngay cả Lục Lập Chính cũng rất phấn khích:

“Anh hai của cháu lên huyện phát triển sự nghiệp rồi ư? Cha mẹ cháu cũng đi à? Cha mẹ cháu không mắng anh hai của cháu sao?”

“Sao thế được? Không biết cha mẹ cháu tự hào đến nhường nào đấy, bây giờ mỗi ngày đều rất vui vẻ. Anh hai của cháu còn dẫn dắt cả thôn trồng khoai lang, nhà chúng tôi còn bán khoai lang được mấy trăm tệ, hiện tại cha tôi còn học chú Kiến Quốc làm ghế đẩu, rồi cũng nhờ anh hai của cháu bán giúp, coi như kiếm thêm chút thu nhập!”

Thầy Triệu càng nói càng vui vẻ: “Tôi nghĩ năm nay thôn chúng ta ăn tết, mọi người đều có thể ăn thịt, ha ha ha!"

Lục Lập Chính nắm chặt lòng bàn tay: “Cháu hiểu rồi, anh hai của cháu rất ưu tú, quá tốt rồi!”

Thiên Thiên bé nhỏ cũng rất chăm chú lắng nghe,

Lúc này.

Cậu bé ngẩng đầu và nghi hoặc hỏi:

“Ông nội ơi, anh trai của anh Lập Chính đã giúp đỡ toàn bộ người trong thôn sao, anh ấy thật lợi hại!”

Hà Chấn Viễn cười và xoa đầu cậu:

"Đúng vậy, cho nên lần này Thiên Thiên cũng phải nỗ lực học tập cùng anh Lập Chính, có biết không?"

"Uh - huh."

Hà Tiểu Thiên mạnh dạng gật đầu.

Chiếc xe chầm chậm chạy trên đường, Lục Lập Chính đang chăm chú giới thiệu phong cảnh dọc đường cho ông Hà.

Không cần nói là vui vẻ đến nhường nào…

Thôn Lục Gia.

Hôm nay là ngày cuối cùng trước Tết Dương lịch.

Lục Lập Hành đã mua rất nhiều thịt và rau để chuẩn bị nấu một bữa ăn thịnh soạn.

Thiên Thiên cũng đang trong kỳ nghỉ và đang cố gắng thể hiện niềm hạnh phúc của mình với Đại Hoàng.

Đến nổi làm cho Đại Hoàng mệt mỏi nhưng không thể nào không đi cùng cô bé.

Đôi mắt kiêu ngạo đó gần như hướng lên trời.

Chu Ngọc Hà và Trần Thu Linh đã đến nơi để giúp đỡ.

Cố Vãn Thanh ngồi một mình dưới mái hiên, nhìn cuộc chiến cách đó không xa.

Không nhịn được mà bật cười.

Cô sờ cái bụng to của mình và thì thầm nhẹ nhàng:

“Khanh Khanh, Vãn Vãn, khi nào các con ra đời cũng sẽ chơi cùng Đại Hoàng và cô nhỏ nhé!”

"Đúng rồi, cha đã đặt cho các con những cái tên rất hay, các con nhất định phải là một trai một gái, nếu không cha sẽ tức giận đó."

Cô vừa dứt lời thì đứa bé trong bụng đã đạp vào bụng cô.

Nó làm bụng cô phồng lên, trông rất thú vị.

Cố Vãn Thanh không nhịn được mà chạm vào chúng: “Đồng ý rồi nhé, đập tay nào, không được thất hứa!”

Sau khi nói chuyện với các em bé một lúc, Cố Vãn Thanh cảm thấy hơi mệt.

Cô quyết định đứng dậy và đi dạo xung quanh.

Trong sân, Đại Hoàng nhìn thấy cô đi tới, sợ đụng phải cô nên vội vàng dẫn Lục Thiên Thiên qua một bên chơi đùa.

Cố Vãn Thanh liền thấy rất vui vẻ thoải mái.

Khi cô ấy đang đi, cô ấy chợt nhận thấy từ khóe mắt mình rằng tất cả các cây lan trong nhà kính đều đang nở hoa!

Cô ngạc nhiên kêu lên:

“Lập Hành.”

Lục Lập Hành vội vàng thò đầu ra khỏi bếp:

"Anh đây, có chuyện gì thế vợ?"

“Anh xem kìa, hoa nở hết cả rồi! Thời tiết này mà hoa vẫn có thể nở thì thật là kỳ lạ!"

Cô hạnh phúc như một đứa trẻ.

Lục Lập Hành thầm cảm ơn hệ thống từ tận đáy lòng, và cười nói:

"Có lẽ đó là chức năng của nhà kính!"

“Thật tốt.”

Cố Vãn Thanh không thể kìm lòng được mà chui vào nhà kính, chăm chú nhìn.

Một lúc sau, Thiên Thiên bé nhỏ cũng chạy đến với khuôn mặt đỏ bừng.

"Oa, chị hai, thật là đẹp, sau này Thiên Thiên nhất định sẽ trồng những bông hoa xinh đẹp như vậy! Thơm thơm."

"Được, sau này Thiên Thiên sẽ cùng chị hai gieo trồng nhé!"

Cố Vãn Thanh mỉm cười và xoa đầu cô bé.

Vào ngày hôm nay, mọi người đều hoàn thành công việc sớm hơn.

Chưa đến 4 giờ 30 phút chiều, tất cả đều đã trở về.

Bọn họ chờ đợi ngày đầu năm mới.

Cố Vãn Thanh vui vẻ báo tin này cho mọi người làm mọi người đều phấn khích đến xem.

Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh đương nhiên bị cô lập ở rìa ngoài cùng của đám đông.

Thấy vậy.

Trần Thu Linh không khỏi cảm thán: "Đây mới giống như một ngôi nhà này!"

Lục Kiến Châu cũng cười nói: "Đúng thế, nếu như Lập Chính cũng trở về thì tốt rồi, không biết thằng bé này ở trường học thế nào rồi."

Trần Thu Linh nói: "Chắc không sao đâu nhỉ? Thằng bé Lập Chính ham học như vậy, nhất định rất bận rộn, không sao cả, qua năm mới rồi, chẳng mấy chốc sẽ đến Tết Nguyên đán, đến lúc đó, Lập Chính sẽ được nghỉ đông, thằng bé nhất định sẽ trở về.”

“Như vậy cũng đúng!”

Lục Kiến Châu gật đầu.

Tuy nhiên, vào đúng lúc này, họ nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

"Cha, mẹ!"

“Hai người thật sự đã trở về rồi ư? Quá tốt rồi!”

m thanh đó càng lúc càng gần hơn.

Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh vội vàng nhìn sang và ngạc nhiên:

“Lập Chính?”

Khi mọi người nghe thấy giọng nói, tất cả đều nhanh chóng qua đó:

“Ủa? Lập Chính trở về rồi sao?”

“Anh ba, anh ba, Thiên Thiên nhớ anh lắm!”

Lục Thiên Thiên lau mũi, chạy một mạch đến bên cạnh Lục Lập Chính, suýt tí nữa nhảy lên người Lục Lập Chính.

Lục Lập Chính vội vàng ôm lấy cô bé:

“Ha ha, Thiên Thiên cao lên rồi!”

Lục Thiên Thiên ôm lấy cổ Lục Lập Chính, gần như sắp khóc:

"Hu hu, nếu như anh ba còn không trở về, Thiên Thiên chắc thành người lớn mất rồi!"

Đại Hoàng cũng đứng dưới chân Lục Lập Chính, sủa Lục Lập Chính một tràn.

Trong bếp, Lục Lập Hành cũng nghe thấy giọng nói.

Anh ta nhanh chóng dừng việc trên tay và chạy ra ngoài.

Đang chuẩn bị chào hỏi Lục Lập Chính, thì Lục Lập Hành lại nhìn thấy ba người ở phía sau cách anh ta không xa.

Bởi vì Lục Lập Chính quá phấn khích và chạy quá nhanh.

Ba người nhà Hà Chấn Viễn theo xa phía sau, nhưng họ trông cực kỳ lịch sự.

Lúc này, bọn họ đã đi đến ven đường, nhưng cũng không quấy rầy bọn người Lục Lập Chính gặp nhau, mà là đang chờ Thiên Thiên.

Lục Lập Hành ngay lập tức nheo mắt lại.

Ba người này không giống như những người nông dân ở chỗ họ.

“Lập Chính, em dẫn khách về sao? Sao lại không chào hỏi? Để người ta đợi thế này thật là mất lịch sự!"

Nói xong.

Lục Lập Hành nhanh chóng chuyển ghế đẩu cho ba người họ:

"Các người là bạn của Lập Chính sao? Thực sự xin lỗi, thằng nhóc Lập Chính kia nhất định là rất nhớ nhà nên chạy nhanh một chút, lại đây ngồi đi!"

Lục Lập Chính cuối cùng đã bình tĩnh lại sau sự phấn khích của mình vào lúc này.

"Vâng, vâng, vâng, hai người này là ông Hà và bà Hà, còn đứa trẻ này, tên là Hà Thiên Thiên!"

“Anh hai, bọn họ đến thôn Lục Gia để tìm anh đấy.”

Lục Lập Hành hơi ngạc nhiên:

“Tìm anh?”

Lúc này, Hà Chấn Viễn đang kinh ngạc nhìn Lục Lập Hành:

“Cậu, cậu là anh hai của bạn học Lập Chính sao? Xin chào, Tôi là Hà Chấn Viễn.”

“Nghe nói giống quýt này là do cậu trồng, tôi liền muốn dẫn Thiên Thiên đến xem thử, không ngờ đi được nửa đường thì gặp bạn học Lập Chính, thật sự có duyên phận!”

Hà Chấn Viễn càng nói càng phấn khích.

Trong lúc nói chuyện, ông ấy đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

“Ủa? Hương hoa từ đâu tới vậy?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment