Cố Vãn Thanh dừng tay lại, cô nhẹ nhàng sờ cằm Lục Lập Hành một cái, vừa cứng rắn vừa trơn nhẵn.
“Vậy đặt tên là gì đây?”
“Em nói trước đi? Vãn Thanh,em có từng nghĩ tên con nên đặt là gì chưa?”
“ y… Em còn chưa bắt đầu nghĩ đâu! Bọn họ nói, chuyện đặt tên con nên để ba ba làm.” Cố Vãn Thanh nghiêm túc nói.
Lục Lập Hành không nhịn được nở nụ cười: “Mẹ cũng có thể mà!”
“Nhưng mà, gần đây em rất lười, em không muốn nghĩ, Lập Hành, anh có tên nào mình thích không?”
Lục Lập Hành không chút suy nghĩ liền nói: “Có!”
Vấn đề này hắn đã nghĩ rất lâu rồi, nghĩ từ kiếp trước nghĩ tới bây giờ. Kể từ khi biết Vãn Thanh mang thai, hắn đã bắt đầu suy nghĩ rồi.
Nếu như hai đứa bé này sinh ra thì sẽ có bộ dáng gì, phải gọi tên là gì. Liệu hai đứa có ngọt ngào dắt tay đứng trước mặt mình hay không, ngửa đầu ngoan ngoãn gọi mình một tiếng: “Ba ba ~”
Nếu có một ngày như vậy, Lục Lập Hành nghĩ, vậy đại khái sẽ là thời điểm hạnh phúc nhất cuộc đời hắn đi?
“Tên là gì vậy? Em nghe thử chút xem có phù hợp không?” Cố Vãn Thanh nói xong, lại nhịn không được thêm vào một câu: “Nếu như không dễ nghe thì em sẽ không đồng ý đâu nha.”
Lục Lập Hành nhẹ gật đầu: “Êm tai, nhất định em sẽ thích.”
Hắn trầm mặc một lúc, sau đó mới tiếp tục nói: “Con trai gọi là Lục Niệm Khanh, Niệm trong “tưởng niệm.”
“Lục Niệm Khanh?” Cố Vãn Thanh lẩm bẩm lặp lại cái tên này, luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Cái tên này, không phải là tên cô và Lục Lập Hành kết hợp lại sao? Lục Lập Hành, Cố Vãn Thanh.
Lục, Niệm, Khanh.
Lục Lập Hành đây là… Cố ý sao?
“Ừm, Lục Niệm Khanh, ý là Lục Lập Hành tưởng niệm Cố Vãn Thanh!” Lục Lập Hành giải thích. (P/S: Thanh và Khanh đồng âm)
Cố Vãn Thanh liền cảm thấy trong lòng ngòn ngọt.
Quả nhiên, say đến thế này rồi mà vẫn còn có thể lãng mạn vậy được.
“Con gái thì sao?” Cố Vãn Thanh bắt đầu mong đợi.
Tên con trai còn dễ nghe như vậy, tên con gái hẳn cũng rất êm tai đi?
Lục Lập Hành trở mình, cảm nhận được búp bê trong bụng vợ vừa đá một cái. Hắn cười nói: “Con gái thì gọi là Lục Tư Vãn đi.”
Cố Vãn Thanh trong lòng hơi động, không nhịn được mỉm cười ngọt ngào: “Lục Niệm Khanh, Lục Tư Vãn, Lập Hành, anh đây là đang muốn thổ lộ với em sao?”
Đầu năm nay đã bắt đầu có khái niệm thổ lộ rồi, chỉ là Cố Vãn Thanh vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, hai người họ cũng không giỏi biểu đạt tình cảm. Cô hỏi xong câu này liền hối hận.
Lục Lập Hành nghe vậy thì ngẩng đầu lên, thấy gương mặt cô đỏ bừng, hắn từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt thâm tình theo dõi từng cử chỉ của cô.
Gương mặt Cố Vãn Thanh lúc này đã hoàn toàn đỏ hồng: “Anh… Anh làm gì thế?”
“Anh chính là đang thổ lộ đây! Vãn Thanh, em nghe không hiểu sao?”
“Em, nhưng mà, em…”Cố Vãn Thanh đang định nói gì đó thì đã thấy Lục Lập Hành nhẹ nhàng hạ thấp đầu xuống.
Hắn dịu dàng, hôn cô…
Đầu óc Cố Vãn Thanh nháy mắt trở nên trống rỗng.
Trong mơ hồ, cô cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Lập … Lập Hành, vậy nếu như cả hai đứa đều là con trai thì sao giờ? Hoặc là, cả hai đứa đều là con gái thì sao?”
Nhưng mà, Lục Lập Hành càng hôn càng sâu, Cố Vãn Thanh cuối cùng cũng không có cơ hội hỏi cho rõ ràng.
…
Đêm nay, ánh trăng hơi lạnh, tiếng côn trùng kêu rầm rì trên từng lùm cây.
Đại Hoàng lúc này đang ở bậc thang gần cửa ra vào, nó ngồi đây chốc lát, sau đó cũng rất nhanh chui vào ổ chó, an tâm thiếp đi…
…
Tết Nguyên Đán chẳng mấy chốc đã tới.
Sau khi Lục Thiên Thiên bước vào kì nghỉ liền vui vẻ đi dạo trong sân hai vòng.
Mấy người Lục Lập Hành thì đang bận bịu chuẩn bị đồ ăn cho dịp tết, ăn mừng một năm đã bình an trôi qua.
Lục Kiến Châu lần thứ n lên tiếng cảm khái trong lúc dùng cơm, nếu như Lập Chính cũng ở nhà thì tốt rồi, như vậy, một nhà bọn họ sẽ sum vầy đoàn tụ.
Nhưng mà giờ Lục Lập Chính đang đi học, bọn họ cũng không thấy quấy rầy hắn được.
Nhưng bọn họ không biết rằng buổi chiều ngày nọ, Lục Lập Chính cũng đã leo lên xe về nhà. Đi theo hắn còn có ba người khác.
Trong số ba người này, hai người mái tóc hoa râm, nhưng eo lại không hề cong, nhìn có vẻ như cũng không phải người làm công trong thôn. Hai người này còn mang theo một bé trai khoảng 6, 7 tuổi.
Lúc này, sư phó Triệu cũng đã nhìn thấy Lục Lập Chính, ông vui vẻ hỏi: “Lập Chính, cậu cũng về nhà à?”
“Vâng, thưa chú Triệu!”
“Ha ha, tốt tốt tốt, trở về thăm nhà là tốt, cha mẹ cháu cũng đều về cả, ngày nào cũng nhắc tới cháu đấy!”
Sư phó Triệu ngày nào cũng lái xe thể thao đi, chẳng mấy khi ở nhà, nhưng mà bát quái trong nhà lại nghe không thiếu chút nào.
“Cha mẹ cháu cũng về rồi sao? Vậy thì quá tốt rồi, bọn họ không làm khó dễ cho anh hai cháu chứ?”
“Sao lại vậy được? Bây giờ cháu cũng biết anh hai cháu lợi hại thế nào mà, ha ha, có điều, Lập Chính à, ba người đi cùng cháu này là? Họ hàng thân thích sao?”
Sư phó Triệu phát hiện bản thân mình cũng chưa từng gặp qua ba người này.
Lục Lập Chính tuổi còn chưa lớn, chưa đi ra ngoài xã hội, ông sợ hắn bị lừa.
Lục Lập Chính nghe vậy liền giải thích: “Bọn họ là muốn tới làng chúng ta chơi!”
“A? Chơi?”
“Đúng vậy, là từ tỉnh thành tới, muốn tới làng ta du lịch ạ!”
Ba người này cũng chính là mục đích Lục Lập Chính trở về lần này.
Cậu bé tên gọi là Thiên Thiên, hai người kia là ông bà của cậu bé. Nghe nói là vì đang được nghỉ Tết Nguyên Đán cho nên hai ông bà muốn đưa cháu ra ngoài chơi. Bọn họ muốn tới thôn Lục gia, nhưng lại không biết đường, cho nên muốn tìm một người địa phương chỉ đường cho mình, thuận tiện giới thiệu một vài điểm tham quan thú vị.
Lục Lập Chính vốn định nhân kì nghỉ này đi làm thêm vài việc vặt, thấy hắn liền đề cử công việc này cho hắn. Lục Lập Chính nghe xong liền lập tức đáp ứng.
Vừa có thể về nhà, lại vừa có thể kiếm tiền, cũng không có chuyện nào vui hơn chuyện này nữa.
Thiên Thiên ở đằng sau cũng gật gật đầu, nói với sư phó Triệu: “Đúng vậy ạ, chú, cháu tên là Thiên Thiên, chú cũng là người thôn Lục gia sao?”
Sư phó Triệu nghe tiếng trẻ con đáng yêu liền tức khắc cười: “Ha ha, đúng, chú cũng là người thôn Lục gia, bạn nhỏ, mọi người muốn tới thôn Lục gia chơi gì vậy?”
Thiên Thiên xấu hổ cười cười: “Cháu cũng không biết, nhưng nghe nói ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon, hơn nữa chơi cũng rất vui!”
Nói rồi, Thiên Thiên quay người, cầm một quả quýt lớn từ trong tay ông bà của mình, đưa ra: “Chú, anh trai, nhìn này, quýt này có lớn không? Cháu nghe nói đây chính là quýt của thôn Lục gia, cho nên Thiên Thiên muốn đi xem.”
Lục Lập Chính và sư phó Triệu đều đồng thời sững sờ.
Thiên Thiên thấy thế, vui vẻ hớn hở cười cười.
“Thiên Thiên, đừng làm rộn, họ là người thôn Lục gia, đương nhiên là biết quýt này rồi!” Sau khi nói xong, ông lại nhìn về phía Lục Lập Chính: “Cậu trai, cậu có biết chủ nhân rừng quýt này không? Lúc chúng tôi ở tỉnh thành có được một người bạn tặng cho, Thiên Thiên rất thích ăn cái này, cho nên chúng tôi liền muốn tới đây nhìn xem một chút, hôm qua ở huyện thành chúng tôi cũng mua được một ít, hương vị thật sự rất ngon!”
“Tôi và bà nội nó muốn mang Thiên Thiên đi xem quýt kia một chút, thuận tiện trải nghiệm cuộc sống ở đây vài ngày luôn.”
Lục Lập Chính có chút ngây người: “Khụ khụ, cái này, cháu biết, chính là, chính là…”
Hắn có chút xấu hổ lên, phải nói thế nào cho ba người này biết đây chính là quýt nhà mình đây?
Sư phó Triệu thấy thế liền cười ha hả: “Ha ha ha, chú này, cả bạn nhỏ Thiên Thiên nữa, mọi người tìm đúng người rồi đấy, người trước mặt các vị đây chính là em trai của chủ nhân rừng quýt đó đấy! Có Lập Chính dẫn đường, mọi người chắc chắn có thể nhìn thấy chính chủ rồi!”
Ông bà của Thiên Thiên liền lộ vẻ mặt vui mừng: “Thật sao, thật vậy sao?”
Lục Lập Chính đành nhẹ gật đầu: “Vâng, đúng vậy ạ.”
“Vậy thì quá tốt rồi, Lập Chính, cháu có thể giới thiệu anh trai cho chúng ta biết một chút không?” Hai ông bà vẻ mặt tràn đầy kích động.
------
Dịch: MBMH Translate