Lục Lập Hành thật vất vả mới đưa được Lục Kiến Châu về trên giường. Lúc đứng dậy, cánh tay của hắn đã mỏi nhừ.
Đắp kín chăn cho Lục Kiến Châu xong, Lục Lập Hành mới chuẩn bị rời đi.
“Cha, cha nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Trong cơn mơ hồ, Lục Kiến Châu khoát tay nói: “Biết, biết rồi, đi ngủ đi.”
“Vậy con đi trước đây.”
“Ừm, đi, đi đi…”
Lục Lập Hành ra cửa, tay đỡ lấy trán, lúc này mới phát hiện bản thân có chút choáng.
Trần Thu Linh thấy vậy, lo lắng hỏi: “Tiểu Hành, con không sao chứ? Có muốn mẹ nấu cho con chút canh giải rượu không?”
“Không cần, con không sao.”
“Ừ, vậy thì tốt rồi, đêm nay cứ để cha con ngủ ở đây, mẹ sẽ đưa bác của con sang bên kia.”
“Vâng ạ!” Lục Lập Hành nhẹ gật đầu.
Mắt thấy Trần Thu Linh chuẩn bị rời đi, Lục Lập Hành không nhịn được bèn lên tiếng gọi bà lại: “Mẹ.”
“Làm sao vậy?” Trần Thu Linh khó hiểu quay người, sau đó liền nghe thấy Lục Lập Hành nói: “Mẹ cũng cho Thiên Thiên về ngủ đi!”
Lục Kiến Châu đã chiếm mất phòng của Thiên Thiên, vậy tối nay Thiên Thiên chỉ có thể nhét chung một chỗ với bọn hắn thôi, mà hắn thì vẫn còn rất nhiều chuyện muốn thì thầm với Vãn Thanh.
Trần Thu Linh cười nhẹ, ngầm hiểu nói: “Ha ha, được, để mẹ mang nó theo, con nhớ chăm sóc tốt cho Vãn Thanh đấy! Uống rượu vào đừng có làm loạn.”
Lục Lập Hành nhẹ gật đầu: “Vâng, mẹ đừng nói là con bảo mẹ cho Thiên Thiên về đấy nhé.”
“Ha ha ha, mẹ hiểu, được rồi, con cứ yên tâm đi! Con bé Thiên Thiên này cũng chỉ thích cận kề Vãn Thanh mà thôi.”
Nói xong, Trần Thu Linh đi ra bên ngoài. Trông thấy Lục Thiên Thiên đang chơi đùa với Đại Hoàng, bà cười cười gọi một tiếng: “Thiên Thiên, trở về nhà với mẹ thôi!”
Lục Thiên Thiên ngẩng đầu lên: “A? Sao vậy ạ? Con muốn ngủ cùng với chị dâu!”
Cố Vãn Thanh cũng tò mò hỏi: “Đúng đấy mẹ, Thiên Thiên ở chỗ con ngủ cũng đã quen, con…”
Cô còn chưa dứt lời đã bị Lục Lập Hành kéo vào trong ngực, ý bảo cô không cần nói.
Cố Vãn Thanh mờ mịt nhìn Lục Lập Hành: “Làm sao vậy?”
Lục Lập Hành nhéo nhéo mặt của cô, cười, nhìn về phía Lục Thiên Thiên nói: “Thiên Thiên, em nhìn đi, chị dâu của em ngã bệnh rồi, đêm nay không thể ngủ cùng với em được!”
Lục Thiên Thiên vừa nghe thấy lời này liền sốt ruột đứng dậy: “A? Thật sao? Chị dâu, chị làm sao vậy? Có nặng lắm không? Có cần Thiên Thiên thổi thổi cho chị một chút không?”
Đại Hoàng cũng sốt sắng đứng dậy, nó hướng về phía Cố Vãn Thanh bắt đầu sủa loạn.
Làm sao vậy, làm sao vậy? Có nặng lắm không, có nặng lắm không?
Trần Thu Linh cười, tiến lên kéo Lục Thiên Thiên lại: “Được rồi Thiên Thiên, anh hai của con sẽ chăm sóc cho chị dâu con thật tốt, đợi ngày mai con tan học trở về, chị dâu sẽ khoẻ lại ngay, nếu như con cứ kề cận chị dâu mãi như vậy, chị dâu sẽ bệnh nặng thêm.”
“Là như vậy sao? Vậy… Vậy Thiên Thiên về ngủ cùng với mẹ!” Lục Thiên Thiên dùng sức gật đầu một cái, nói.
Trước khi đi, cô bé vẫn còn lo lắng nhìn về phía Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh: “Anh hai, anh phải đối xử với chị dâu tốt một chút đấy, phải chăm sóc chị dâu thật tốt nhé!”
Lục Lập Hành nhẹ gật đầu: “Yên tâm đi.”
Lục Thiên Thiên lúc này mới lưu luyến rời đi.
Đại Hoàng trông thấy mọi người đều đã đi cả rồi, Cố Vãn Thanh vẫn còn dựa trong ngực Lục Lập Hành, nó không nhịn được liền bắt đầu sủa loạn với Lục Lập Hành: “Gâu! Gâu gâu!”
Vừa sủa, nó vừa đi vòng vòng quanh Lục Lập Hành.
Nhanh nhanh nhanh~ mau nói cho chó ta biết chủ nhân bị làm sao đi!
Cố Vãn Thanh khó hiểu nói: “Đại Hoàng làm sao vậy?”
Lục Lập Hành thở dài: “Đại khái là đang lo lắng cho em đi?”
Nói rồi, hắn buông Cố Vãn Thanh ra: “Đại Hoàng, nhanh đi ngủ đi, Vãn Thanh không sao cả, vừa rồi là để lừa gạt Thiên Thiên thôi.”
Đại Hoàng:….
Nó yên lặng nhìn Lục Lập Hành, sau khi xác nhận Cố Vãn Thanh thật sự không có chuyện gì rồi, nó lại yên lặng nhìn về phía Lục Thiên Thiên vừa rời đi, trong mắt tràn đầy sự thương hại.
Bà chúa nhỏ lại bị lừa gạt rồi ~ thật thê thảm mà ~
Trước khi đi nó còn lườm nguýt với Lục Lập Hành một cái. Cái tên này! Thật đúng là hù chết chó ta mà ~
“Phì.” Trông thấy dáng vẻ Đại Hoàng, Cỗ Vãn Thanh không nhịn được cười ra tiếng: “Anh xem anh một chút kìa, lừa gạt Thiên Thiên, chọc tức Đại Hoàng, Đại Hoàng còn đang khinh bỉ anh kia kìa!”
“Ừ, không sao cả, dù sao nó cũng không nói được, không thể đi tìm Thiên Thiên cáo trạng.”
Đại Hoàng: …
Nghe đi kìa, đây là tiếng người sao? Nó không nhịn được, nghiêng đầu lại sủa lớn với Lục Lập Hành một trận! Quá đáng ~ thật sự là quá đáng mà! Khi dễ bà chúa nhỏ kia thì cũng thôi đi, còn khi dễ cả chó ta!
Lục Lập Hành nào để ý gì tới nó, hắn nhẹ nhàng ôm Cố Vãn Thanh lên, chúi đầu vào cổ Cố Vãn Thanh cọ cọ.
Hắn thở nhẹ, khiến cổ Cố Vãn Thanh có chút ngứa.
Cô đẩy Lục Lập Hành ra: “Lập Hành, anh làm cái gì đấy? Đừng làm rộn nữa!”
Nhưng mà, lời này nói xong, Lục Lập Hành lại càng ôm chặt cô hơn. Giọng nói của hắn nhẹ nhàng vang bên tai cô: “Vãn Thanh, anh uống say rồi.”
Cố Vãn Thanh nghe xong liền cười: “Chỗ nào uống say rồi? Dáng vẻ vừa rồi của anh rất là tỉnh táo đấy, hoàn toàn không say chút nào cả.”
Lục Lập Hành nhắm mắt lại: “Thật sự uống say rồi!”
Nói rồi, trọng lượng cả người hắn gần như dựa lên Cố Vãn Thanh: “Anh không đi nổi về nữa rồi, em đỡ anh nhé?”
“Này? Này?” Mắt thấy thân thể Lục Lập Hành càng ngày càng nặng, Cố Vãn Thanh cũng không dám đứng đây đùa nữa, cô vội vàng đỡ lấy Lục Lập hành: “Lập Hành, Lập Hành? Anh không phải say thật rồi đấy chứ? Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, bên kia là tường, em đỡ anh, đi về phía bên này đi! Ai nha, là bên này cơ mà!”
Cố Vãn Thanh sốt ruột gọi hắn.
Lục Lập Hành mở mắt ra, khẽ cười cười, khoác tay lên trên vai Cố Vãn Thanh,lúc này mới cùng cô trở về phòng.
Đặt Lục Lập Hành lên trên giường xong, Cố Vãn Thanh cũng vì không khống chế được cái bụng nặng của mình mà cả người cũng đổ lên giường.
Cô đang định đứng dậy, bỗng nhiên cảm thấy bên hông bị xiết chặt.
Lục Lập Hành kéo cả người cô vào lòng.
“Lập Hành, anh…”
“Đừng nhúc nhích!”
Lập Hành nói xong liền đặt tay lên bụng Cố Vãn Thanh.
Đã hơn sáu tháng, cái bụng đã rất lớn, thi thoảng còn có thể cảm nhận được bảo bảo đang đạp.
Lục Lập Hành dứt khoát đặt đầu trước ngực Cố Vãn Thanh, thì thầm nói: “Hai đứa nhỏ thật nghịch ngợm, cũng không biết rốt cuộc là mặt mũi ra sao.”
Cô muốn đẩy tay Lục Lập Hành ra, nhưng lại có chút không nỡ.
Cố Vãn Thanh nhẹ nhàng xoa đầu Lục Lập Hành, ôn nhu nói: “Rất nhanh thôi, chờ chúng nó đi ra rồi sẽ biết!”
“Vãn Thanh?”
“Ừ?”
“Chúng ta đặt tên cho bảo bảo nhé?”
------
Dịch: MBMH Translate