Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 284 - Chương 284 - Uống Rượu, Chúng Ta Chính Là Huynh Đệ

Chương 284 - Uống Rượu, Chúng Ta Chính Là Huynh Đệ
Chương 284 - Uống Rượu, Chúng Ta Chính Là Huynh Đệ

Trần Thu Linh nhìn Lục Kiến Châu, vừa muốn cười lại vừa có chút cạn lời: “Anh trai em vừa mới khỏi bệnh thôi, vẫn còn cần tĩnh dưỡng, sao lại uống rượu rồi? Kiến Châu, anh thật đúng là… Không phải đã nói kiêng rượu rồi sao?”

Lục Kiến Châu nghĩ cũng phải, liền cảm thấy bữa cơm thiếu đi chút vui thú: “Ha ha, đây không phải là vì anh đang vui vẻ sao?”

“Vậy, hay là để em uống rượu, anh uống trà đi?”

Trần Thu Sơn cũng mười phần bất đắc dĩ: “Ha ha ha, hay là để Tiểu Hành uống cùng đi?”

Lục Lập Hành vừa định từ chối đã nghe thấy Trần Thu Sơn nói: “Ngọc Hà và Thu Linh đều ở đây, cháu không cần phải lo lắng cho Vãn Thanh, đã có người chăm sóc cho nó rồi!”

Lời Lục Lập Hành định nói trực tiếp bị nghẹn ở trong họng, hắn đành bất đắc dĩ đáp: “Vậy, vậy được rồi, cha, con uống cùng cha!”

“Được, nấu cơm!” Lục Kiến Châu thoải mái bỏ gà quay xuống, vào phòng bếp hỗ trợ.

Lục Lập Hành thấy vậy cũng nhanh chóng đi theo.

Buổi tối, lúc Lục Thiên Thiên và Lục Lập Vĩ trở về thì trên bàn ăn đã tràn đầy đồ ăn.

Lục Thiên Thiên nhìn một bàn đầy đồ ăn này, thèm đến mức nước miếng cũng chảy xuống: “Oa oa, thật là nhiều đồ ăn quá đi!”

Mọi người tụ họp lại một chỗ vô cùng náo nhiệt, trước tiên cùng ngồi ăn cơm.

Ăn cơm xong, Lục Kiến Châu mới đem gà quay ra, Lục Lập Hành cũng đi nổ đậu phộng, ngoài ra còn làm thêm một vài đồ nhắm khác.

“Tới đây, anh trai, Lập Vĩ, Lập Hành, mau lại đây mau lại đây!” Lục Kiến Châu hứng khởi gọi mọi người lại.

Lục Thiên Thiên cũng bước nhanh chạy tới: “Ba ba, con cũng muốn, con cũng muốn, con cũng muốn uống rượu!”

Lời này trực tiếp khiến những người xung quanh cười.

Cố Vãn Thanh liền tới ngăn cô bé lại: “Thiên Thiên, trẻ nhỏ không thể uống rượu được, tới tới tới, mau đi làm bài tập của em đi.”

“Nhưng mà, nhưng mà… Nhưng mà Đại Hoàng sao lại được ở bên kia?”

Đại Hoàng vốn đã ăn no đủ rồi, nhưng ngửi được mùi gà quay thơm lừng, nói lại bất tri bất giác tiến lại gần bàn ăn, nghĩ xem lúc nào thì thích hợp để trộm… A, không phải, lại ăn ké chút gì đó. Ai ngờ nó lại bị Lục Thiên Thiên bắt gặp.

Đại Hoàng toàn thân cứng đờ, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.

“Đại Hoàng, mày ở đó làm gì? Mau tới giám sát Thiên Thiên học bài, không được làm hư trẻ nhỏ!”

Quả nhiên mà ~

Đại Hoàng uỷ uỷ khuất khuất liếc nhìn Cố Vãn Thanh, không tình nguyện đi về phía hai người! Vừa đi, nó còn vừa trợn trắng mắt liếc nhìn Lục Thiên Thiên!

Bà chúa nhỏ này càng ngày càng khó chơi rồi ~ vậy mà lại làm chậm trễ việc tốt của chó ta ~ kia chính là gà quay đấy…

Nhưng không có bất kì một ai nghe thấy tiếng kêu rên của Đại Hoàng cả.

Trông thấy Đại Hoàng đi tới, Lục Thiên Thiên mới xoay người đi làm bài tập.

Lục Kiến Châu thấy thế, cười nói: “Tốt tốt, tới tới tới, chúng ta uống chút! Trước rót cho Tiểu Hành đã!”

Mắt thấy Lục Kiến Châu đã cầm lấy bầu rượu, Lục Lập hành vội vàng đưa tay ra tiếp: “Cha, để con đi!”

Để cha ruột rót rượu cho mình không phải là chuyện nên làm.

Nhưng hắn lại bị Lục Kiến Châu từ chối: “Đừng đừng đừng, để cha! Con đấy, bây giờ thế nhưng chính là phúc tinh nhà ta kìa, cha đổ cho con, con ngồi đó, đừng có nhúc nhích!”

Lục Kiến Châu căn bản không cho Lục Lập Hành cơ hội phản ứng.

Ông rót rượu cho hắn xong, lại tiếp tục rót rượu cho Trần Thu Sơn và mình.

“Đến, chúng ta trước kính Tiểu Hành một ly!”

Thấy cha mình bưng chén rượu lên nói như vậy, Lục Lập Hành giật nảy mình, vội vàng kêu: “Cha!”

Trần Thu Sơn thấy thế, không nhịn được nở nụ cười: “Kiến Châu à, em đây là đang làm cái gì vậy? Tiểu Hành dù nói thế nào cũng là con của em, em như vậy sẽ khiến Tiểu Hành thấy khó chịu trong lòng!”

Lục Kiến Châu hơi sửng sốt, ngượng ngùng cười: “Ha ha, đúng là em mà, chỉ trách em quá phấn khích! Tiểu Hành nhà chúng ta giỏi hơn em nhiều, cho nên em mới kiêu ngạo vậy, nếu không thể mời rượu, vậy chúng ta cùng cạn ly đi, tới tới tới!”

Lục Lập Hành lúc này mới cầm chén rượu lên.

Bọn hắn cùng uống với nhau một hồi lâu.

Vẻ mặt Lục Kiến Châu lúc này đã dần dần có men say. Lục Lập Vĩ cũng đã nằm xuống. chỉ còn Lục Lập Hành là mới hơi đỏ mặt một chút.

Trần Thu Sơn thấy thế, yên lặng giơ ngón tay cái cho Lục Lập Hành: “Tiểu Hành, tửu lượng không tệ nha!”

Lục Lập Hành nở nụ cười: “Là cha và anh trai cháu tửu lượng quá kém, cũng không có cách nào.”

“Ha ha!” Nghe thấy lời này, Lục Kiến Châu không nhịn được cười to. Ông ngồi bên cạnh Lục Lập Hành, lúc này cả người ngã trái ngã phải, một bàn tay đập lên bờ vai Lục Lập Hành một cái: “Tiểu Hành! Nhỏ… Hức, anh em!”

Hành động này khiến Lục Lập Hành hơi giật mình một chút.

Trần Thu Sơn liền vỗ vỗ bả vai Lục Kiến Châu: “Kiến Châu, em uống say rồi, đây là con trai em đấy!”

Lục Kiến Châu dùng sức hất tay Trần Thu Sơn ra: “Cái gì mà con trai? Đây là anh em của tôi, là người anh em mang theo tôi cùng kiếm tiền, còn giúp con gái tôi đi học! Người anh em, tôi nói với cậu, cậu thật sự rất tuyệt! Cậu… cậu chính là niềm kiêu hãnh của tôi!

Niềm kiêu hãnh lớn nhất của Lục Kiến Châu đời này, chính là sinh ra cậu…

Đương nhiên, Thiên Thiên và Lập Vĩ, Lập Chính cũng là niềm kiêu hãnh của tôi!

Ha ha ha, đời này của tôi quả là đáng giá! Rất đáng!” Lục Kiến Châu nói một hồi xong, cả người đều đổ lên bả vai Lục Lập Hành.

Trần Thu Sơn định đánh thức ông thì lại thấy Lục Lập Hành ra dấu tay im lặng: “Bác, để cháu đi.”

Hắn xoay người, đỡ Lục Kiến Châu dậy.

Trong trạng thái mê man, Lục Kiến Châu vẫn còn nói: “Tiểu, Tiểu Hành, con nói xem sao da con lại dày như vậy hả? Còn làm mẹ tức giận đến khóc rồi kìa… Con sao chẳng giống anh trai mình gì thế, chẳng giống Lập Chính chút nào! Mày, mày thật đúng là cái vạ mà! Sao tôi lại sinh ra đứa con trai thế này chứ? Nếu như mày còn tiếp tục như vậy, tất cả mọi người đều sẽ chán ghét mày!”

Lục Lập Hành cả người chấn động. Từng có lúc, tiếng mắng chửi không ngừng như này luôn quanh quẩn bên người hắn.

Lúc hắn còn nhỏ, khi không nghe lời, Lục Kiến Châu luôn mắng hắn như vậy. Lúc đó, bản thân hắn phản nghịch, càng mắng, hắn càng đối nghịch với người cha này. Thường thường có thể khiến ông tức giận đến đỏ mặt tía tai.

Nhưng lúc đó, mỗi lần như vậy, Lục Lập Hành đều cảm thấy cực kì hả giận. Sau khi bị mắng, hắn sẽ tự mình đi ra ngoài, cùng các anh em ăn uống thả cửa.

Đang định đánh thức cha mình dậy, Lục Lập Hành lại nghe thấy ông thì thầm: “Nhưng mà, không sao cả… Cha con vẫn còn sống, cha, cha sẽ nuôi dưỡng con. Đừng sợ, chỉ cần cha không chết, con sẽ không chết đói. Tiểu Hành… Chừng nào con mới có thể lớn lên đây…” Lục Kiến Châu càng nói, âm thanh càng nhỏ.

Lục Lập Hành nghe được những lời này, mắt liền có chút ướt át! Cái mũi chua xót đến không chịu được, hắn dùng sắc lau mũi thật mạnh, mới cảm thấy tốt hơn một chút.

“Cha, con đỡ cha vào nghỉ.”

Lục Lập Hành nghiêng đầu sang một bên, cõng Lục Kiến Châu trên lưng.

Động tác này khiến Lục Kiến Châu hơi tỉnh một chút. Ông đột nhiên nở nụ cười: “Ha ha ha, là Tiểu Hành à, thật tốt! Không tệ đâu Tiểu Hành, con chính là niềm kiêu hãnh của ta, kiêu hãnh! Con không biết đâu, bây giờ mỗi lần cha đi trên đường, những người xung quanh đều nói lời khích lệ cha! Cảm giác kia, thật sự quá tốt!”

Lục Lập Hành nở nụ cười: “Cha, con biết.”

Bên ngoài.

Trần Thu Linh thấy cảnh này liền đi tới muốn hỗ trợ, Trần Thu Sơn lại ngăn bà lại: “Không cần, cứ để hai cha con bọn họ tâm sự thật tốt đi.”

Trần Thu Linh cũng lau nước mắt: “Ông Lục này, thật giống Tiểu Hành, chẳng khiến người ta bớt lo chút nào! Thật là… ”

“Cậu ấy đại khái cũng chỉ có lúc này mới có thể không bớt lo đi? Dù sao cũng đã có con trai để dựa vào rồi!” Trước đó, Trần Thu Sơn chưa từng thấy qua một Lục Kiến Châu như này…

Trần Thu Linh nghe vậy, cười nói: “Đúng vậy, có điều anh trai à, chị dâu cũng đã đi nhiều năm rồi, Dung Dung cũng đã lớn như vậy, anh không nghĩ tới chuyện tìm một người ở cùng sao?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment