Tỉnh thành.
Trần Dung vừa đi ra khỏi phòng tự học, cô ôm sách vở đi về ký túc xá.
Dọc trên đường đi, trong lòng cô có chút lo lắng, bạn cùng phòng của cô là Tiểu Lan thấy thế, lo lắng hỏi:
"Dung Dung, lần đi học lại này tớ thấy cậu lúc nào cũng ưu sầu, chuyện của cha cậu vẫn chưa giải quyết được nữa hả?"
Trần Dung lắc đầu:
"Không phải, tớ chỉ là lo về việc ông ấy ở nhà có một mình mà thôi. Cơ thể của ông ấy không tốt, ông bà tớ cũng lớn tuổi rồi, ai...còn tớ thì lại không thể ở cạnh để chăm sóc cho ông ấy.'
Dù mẹ qua đời sớm, nhưng mối quan hệ giữa Trần Dung và cha mình là Trần Thu Sơn vẫn luôn rất tốt.
"Thế à, cậu đừng quá lo lắng, cha cậu muốn cậu đi học, chắc chắn là hy vọng cậu chăm chỉ học hành, cậu cứ như này sẽ lơi lỏng việc học đó. Bác ấy sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình, với lại nếu cậu nhớ bác ấy, thì có thể gọi điện thoại về cho gia đình mà!"
Trần Dung nghe thấy thế, tay ôm sách vở lập tức căng chặt.
Tiểu Lan sinh ra ở trong thành phố, điều kiện gia đình rất tốt. Trong nhà cô ấy đã lắp đặt điện thoại từ lâu rồi, cho nên cô ấy cho rằng việc đó vô cùng bình thường.
Thế nhưng, nhà cô không có. Lần nào gọi điện thoại về thôn, người nghe điện thoại để sẽ châm chọc, khiêu khích mấy câu, nói cô là con gái thì học lên đại học để làm gì, xem xem đã làm ảnh hưởng tới gia đình như thế nào kìa, Trần Thu Sơn vẫn luôn không tìm người mới, tất cả là do cô.
Lần nào Trần Dung cũng phải cẩn thận xin lỗi, cô cũng không thể nói chuyện này cho Trần Thu Sơn nghe được, sợ ông ấy lo lắng.
"Dung Dung, cậu sao thế? Tớ còn một chút tiền, nếu như cậu gặp phải khó khăn gì trong cuộc sống, thì tớ có thể cho cậu."
Trần Dung nhìn cô bé ngây thơ, hồn nhiên trước mặt mình, lắc đầu, cười nói:
"Không cần đầu Tiểu Lan, tớ vẫn còn, tớ chỉ đang suy nghĩ đúng là nên gọi điện thoại cho cha mà thôi."
Hỏi thăm tình hình trong nhà. Hỏi thăm tình hình của Lục Lập Hành, người anh họ này đã trợ giúp cho cô quá nhiều, nhưng mà chính anh ấy cũng không quá cần tiền.
"Vậy chúng ta đi về ký túc xá? Tối nay căn tin mở rồi đó!"
Tiểu Lan kéo cánh tay Trần Dung đi về ký túc xá.
Trần Dung cũng bước nhanh theo, nhưng mà vừa tới cửa ký túc xá, Trần Dung đã bị dì quản lý ký túc xá chặn lại.
"Con là Trần Dung ở phòng 302 phải không?"
Trần Dung lúc trước có làm thêm ngoài giờ là quét dọn ký túc xá của trường học. cho nên dì quản lý có chút ấn tượng.
"Dạ, là con, sao vậy ạ?"
"Nghe điện thoại này, cha con gọi đó!"
"Hả?"
Trần Dung lập tức giật mình:
"Cha con xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Trần Thu Sơn sống tiết kiệm cả đời vì cho cô đến trường, cho nên một đồng tiền ông cũng không nỡ dùng. Ông vẫn luôn nói tiền điện thoại quá mắc, cho nên chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho cô.
Hôm nay sao lại gọi qua?
Dì quản lý ký túc xá nói:
"Chuyện này thì con hỏi cha con đi, mau nghe máy! Dì nghe giọng điệu của cha con rất vui mừng, có lẽ không phải là chuyện gì lớn."
"Dạ, dạ."
Trần Dung nhanh chóng gật đầu một cái.
Ở mỗi tầng ký túc xá đều có một cái điện thoại, Trần Dung đi tới cạnh điện thoại, thấp thảm cầm microphone lên:
"Alo? Cha?"
Đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói kích động của Trần Thu Sơn:
"Ha ha, Dung Dung à, cuối cùng cũng liên lạc được rồi, không làm phiền việc học của con chứ?"
Giọng điệu này nghe cứ là lạ.
Trần Dung nói:
"Không có ạ, hiện tại không có tiết. Cha khỏe không? Sao cha lại muốn gọi điện thoại cho con? Xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Trần Dung mơ hồ nghe thấy bên kia vang lên tiếng ồn ào, giống như có rất nhiều người đang nói chuyện.
"Ha ha ha, không có chuyện gì cả, không có chuyện gì cả, cha rất khỏe! Chỉ là nhà anh họ Tiểu Hành nhà con lắp đặt điện thoại, bảo cha tới thử xem gọi có được hay không! Cho nên cha gọi điện cho con!"
"Anh họ? Nhà anh ấy lắp đặt điện thoại?"
Trần Dung cũng kích động theo.
"Đúng vậy, đúng vậy, Dung Dung, anh họ con nói, sau này con mà muốn gọi điện thoại thì cứ gọi số này, sau này cha sẽ làm việc cho anh họ của con, con có thể liên lạc với cha!"
"Làm việc? Làm việc gì?"
Trần Thu Sơn tóm tắt lại việc Lục Lập Hành nói với mình nói cho Trần Dung nghe, sau đó nói:
"Anh họ con bây giờ vô cùng lợi hại, cha cũng có thể đi theo dính chút tiếng thơm, ha ha, Dung Dung, con đừng lo lắng chuyện ở nhà nữa, những số tiền kia cha sẽ trả, học phí của con cha cũng sẽ nghĩ cách để đóng. Con phải chăm chỉ học hành, sau này tốt nghiệp, con cũng có thể lợi hại như anh họ của con!"
Trần Thu Sơn nói thêm đủ thứ chuyện nữa.
Trần Dung nghe thế liền cười:
"Anh họ con cũng có đến trường đâu."
Trần Thu Sơn nghe thế liền sững sờ, bị con gái cưng của mình nói cho á khẩu.
Lục Lập Hành đứng bên cạnh nghe thế cũng cười.
Hắn nhận lấy điện thoại, chân thành nói:
"Dung Dung, anh họ đây."
Trần Dung lập tức sợ hết hồn.
"Hả? Anh họ, anh cũng có mặt ở đó hả, ý của em không phải như thế, em em em, lúc nãy em chỉ nói đùa với cha mà thôi, nhưng mà anh họ này, anh lợi hại thật đó!"
Lục Lập Hành gật đầu:
"Anh biết em nói giỡn, nhưng mà trong lòng cũng không thể có suy nghĩ như thế. Hiện tại có rất ít người là sinh viên, sau khi em ra trường, tỷ lệ thành công chắc chắn sẽ lớn hơn anh họ rất nhiều, với lại có một vài công việc ở trong thành phố lớn, anh họ em cũng chẳng thể làm được!"
Trần Dung gật đầu một cái, trong lòng vô cùng xúc động:
"Em biết rồi anh họ."
"Ừ, em không cần phải lo lắng, có anh ở đây."
"Cảm ơn anh họ."
Hai người nói chuyện vài câu, sau đó Lục Lập Hành đưa điện thoại qua cho Trần Thu Sơn.
Trần Dung còn chưa kịp nói đã nghe thấy Trần Thu Sơn nói:
"Được rồi, Dung Dung, không thèm nghe con nói nữa, tiền điện thoại đắt lắm, tiết kiệm một chút, chủ con về, con phải học hành cho tốt có biết chưa? Không được có tâm tư gì khác đâu đó."
"Dạ, con biết rồi."
Tâm trạng của Trần Dung vô cùng tốt.
Sau khi cúp điện thoại, cô ôm lấy sách vở, vui vẻ đi ra ngoài.
Tiểu Lan đứng ở cửa đợi cô thấy như thế, vô cùng nghi hoặc:
"Dung Dung, cậu sao thế? Tại sao sau khi nhận được một cuộc điện thoại lại vui vẻ như thế?"
Trần Dung gần như nhảy dựng lên ôm lấy Tiểu Lan:
"Tiểu Lan, cha tớ rất khỏe, anh họ tớ rất lợi hại. Đi đi đi, chúng ta đi ăn xong rồi học tiếp!"
"Là sao? Cha cậu khỏe thì liên quan gì tới anh họ của cậu?"
Tiểu Lan hoàn toàn không hiểu gì cả, nhưng Trần Dung không quan tâm, cô tung tăng rời đi.
Tiểu Lan không thể làm gì khác ngoài việc nhanh chân đuổi theo.
...
Thôn Lục gia.
Lục Kiến Châu đã đi vào trong sân.
Ông thấy một đám người từ trong nhà đi ra thì vô cùng khó hiểu:
"Anh cả? Tiểu Hành, mọi người đang làm gì thế?"
Trần Thu Sơn vui vẻ đi tới trước mặt ông nói:
"Gọi điện thoại cho Dung Dung, nhà em lắp điện thoại, Tiểu Hành đúng là quá lợi hại!"
Lục Kiến Châu thấy Trần Thu Sơn vui vẻ như thế cũng cười theo.
Ông đắc ý giơ tay đưa con gà quay và rượu trắng lên:
"Tiểu Hành nhà chúng em lợi hại như này cũng chẳng phải chuyện lạ, ha ha ha, tới tới tới, anh cả, chúng ta nhậu một bữa! Đây chính là mơ ước lớn nhất mà trước đây chúng ta theo đuổi!"
Khi nhà còn nghèo, dù có nằm mơ giữa ban ngày bọn họ cũng hy vọng ngày nào cũng có thể ăn được thịt. Thế nhưng, dù cho cố gắng thế nào cũng không thể thực hiện được. Bọn họ cứ nghĩ rằng cả đời này chỉ có thể như thế, không ngờ rằng, bây giờ lại thực hiện được...
------
Dịch: MBMH Translate