Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 282 - Chương 282 - Đại Cữu Này Cũng Đi Theo Dính Chút Ánh Sáng Của Ngươi

Chương 282 - Đại Cữu Này Cũng Đi Theo Dính Chút Ánh Sáng Của Ngươi
Chương 282 - Đại Cữu Này Cũng Đi Theo Dính Chút Ánh Sáng Của Ngươi

Buổi trưa, Lục Lập Hành hầm canh xương sườn, nấu sủi cảo. Người một nhà cùng ăn đến cực kì vui vẻ. Trần Thu Sơn tươi cười suốt buổi, khiến nếp nhăn trên mặt cũng như nhiều hơn.

Ăn cơm xong, Cố Vãn Thanh đi nghỉ trưa, Chu Ngọc Hà và Trần Thu Linh thì đi chuẩn bị cơm tối.

Đại Hoàng nhàm chán sủa hai tiếng với Lục Lập Hành, hi vọng Lục Lập Hành có thể mang nó lên núi đi săn. Nhưng mà, Lục Lập Hành hoàn toàn không để ý tới nó.

Rơi vào đường cùng, Đại Hoàng đành phải tiếp tục ngủ dưỡng mỡ.

Trông thấy Trần Thu Sơn đang một mình đứng ở góc sân cảm khái, Lục Lập Hành cầm điếu thuốc đi tới, hỏi: “Bác, bác đang làm gì vậy? Cùng hút điếu thuốc chứ ạ?”

Trần Thu Sơn vui vẻ tiếp nhận, ông nhìn Lục Lập Hành, trong mắt tràn đầy ý cười: “Tiểu Hành à, trước kia muốn bảo cháu cầm cho bác điếu thuốc thì đúng là chuyện khó hơn lên trời!”

Lúc đó, Lục Lập Hành chỉ biết trợn trắng mắt nhìn ông.

“Ha ha, lúc đó cháu không hiểu chuyện, để bác chê cười rồi.”

Trần Thu Sơn nhẹ gật đầu: “Bác vậy là đã tận mắt thấy nhìn các cháu từng đứa trưởng thành rồi, Tiểu Hành, không tệ, coi như không tệ!

Trước kia, mẹ cháu lo lắng nhất chính là cháu, sợ với tính tình kia của cháu, hai người họ đi rồi thì cháu sẽ phải chịu khổ, cho nên mới quản cháu nghiêm khắc hơn một chút! Không nghĩ tới, cuối cùng biến khéo thành vụng, lại càng khiến cháu không nghe lời hơn!

Mẹ cháu trước đó mỗi lần về nhà ngoại, mỗi khi nhắc đến cháu đều khóc, nó thường xuyên nói với mấy đứa Dung Dung nhà bác là mong chúng nó về sau đừng ghét bỏ cháu, nếu như cháu thật sự bị đói, hi vọng chúng nó có thể cho cháu miếng ăn.

Bây giờ xem ra những thứ này đều không cần nữa rồi.

Dung Dung nhà bác nói không chừng sau này còn phải trông cậy vào cháu đấy.”

Lục Lập Hành cười, khoát khoát tay: “Dung Dung cũng rất lợi hại, không cần đâu ạ.”

Kiếp trước, Trần Dung sau này vô cùng ghê gớm.

“Chỉ mong vậy, à, đúng rồi, Tiểu Hành, lần này tiêu tiền của cháu, cháu cứ yên tâm, bác nhất định sẽ nỗ lực trả lại cho cháu, chỉ là có lẽ sẽ hơi chậm một chút, cái đầu bạc này của bác làm việc cũng không còn lưu loát như trước nữa.”

“Ha ha, bác à, bác đừng nói như vậy, bao nhiêu năm qua đều là bác trông nom chúng cháu, cái này không cần thiết đâu ạ! Đúng rồi bác à, hay là bác cũng tới giúp cháu một tay đi? Cửa hàng trái cây kia của cháu giờ có chút nhỏ, cần mở thêm chi nhánh, cha mẹ cháu chỉ hai người không đủ tay chân, vừa vặn bác cũng nhàn rỗi, bác thấy thế nào? Cháu chắc chắn sẽ trả lương cho bác!”

Chuyện này Lục Lập Hành trước đó đã nghĩ tới rồi. Trần Thu Sơn mặc dù thường xuyên giúp đỡ bọn họ, nhưng trên thực tế, cuộc sống của bản thân ông cũng rất khó khăn.

Trước kia, sau khi mẹ Trần Dung qua đời, chỉ có một mình ông chăm sóc Trần Dung. Trên núi có việc gì ông cũng làm, hơn nữa còn thường xuyên đi nhận các công việc lặt vặt khác.

Lần này đi ra ngoài làm công còn bị thương, đoán chừng về sau công việc ông có thể nhận cũng ít đi.

Vừa vặn hắn cũng quả thực có dự định mở rộng mặt tiền cửa hàng, là thời điểm cần người. Dùng người bản thân tín nhiệm dù sao cũng tốt hơn so với người lạ.

Trần Thu Sơn nghe xong lời này, liền có chút không dám tin: “Cái này, cái này có được không Tiểu Hành? Bác sợ sẽ cho cháu thêm phiền phức…”

“Làm sao như vậy được? Chỗ của cháu việc cũng nhẹ, vừa vặn phù hợp với bác.”

Trần Thu Sơn cười, nếp nhăn trên mặt lại càng sâu hơn: “Được, cứ vậy đi, vậy, bác cám ơn cháu, Tiểu Hành. Người bác này cũng được dính chút ánh sáng của cháu rồi.”

“Bác à, chúng ta đều là người một nhà, nói chuyện này để làm gì? Cháu trước đó đối xử với bác như vậy mà bác còn không ghét bỏ cháu cơ mà.”

“Ha ha ha, khi đó cháu vẫn còn là trẻ con! Cháu nhìn cháu bây giờ xem, đều khiến cha mẹ cháu và cả bác đây phải kiêu ngạo!”

Trần Thu Sơn phá lệ vui vẻ.

“Cũng không biết cháu về sau sẽ còn cho người bác này bao nhiêu bất ngờ nữa!”

Trần Thu Sơn vừa dứt lời, trên đường lớn liền vang lên tiếng gọi lớn của Lục Kiến Quân: “Tiểu Hành, Tiểu Hành, có ở nhà không? Quá tốt rồi, tới tới tới!”

Lục Lập Hành giật mình. Hai người cùng quay đầu, nhìn thấy Lục Kiến Quân đi tới, sau lưng còn có hai người đi theo, nhìn bộ dáng có vẻ là công nhân.

“Chú Kiến Quân, chú đang làm gì vậy?”

“Ai nha, còn không phải tới làm dây mạng cho nhà cậu sao? Tháp tín hiệu đã xây xong rồi, các nhà trong thôn cũng đã lắp dây mạng hết thôi, giờ chú mới dẫn người đến nhà cháu đây!”

Lục Lập Hành liền nở nụ cười: “Nhanh như vậy sao ạ?”

Hắn còn tưởng rằng phải chờ một thời gian nữa mới có. Dù sao thì thời đại này cơ bản đều dựa vào sức người cả.

“Đúng vậy, lãnh đạo trên thị trấn đặt ra thời hạn hoàn thành, thúc giục họ tăng nhanh tiến độ, sợ ảnh hưởng tới việc làm ăn của chúng ta đấy! Cháu không biết thôi, các lãnh đạo bên trên rất ủng hộ chúng ta! Tiểu Hành, cháu nhìn xem dây điện thoại đặt thế nào thì phù hợp?”

Trần Thu Sơn lúc này mới phản ứng kịp. Ông khiếp sợ nhìn Lục Kiến Quân, lại nhìn về phía Lục Lập Hành: “Lắp điện thoại?”

“Đúng vậy đấy bác à, ở thôn chúng cháu chỗ này thông tin không tiện, mỗi lần cháu đi huyện thành, Vãn Thanh đều rất lo lắng, may mà vẫn có chú Kiến Quân giúp cháu một tay.”

“Ha ha, Tiểu Hành vẫn khách khí như vậy, rõ ràng là nhờ cháu mà thôn chúng ta mới có thể lắp đặt điện thoại! Anh à, người cháu trai này của anh rất ghê gớm đấy!” Lục Kiến Quân tận tâm tận sức khen ngợi Lục Lập Hành.

Trần Thu Sơn nhìn Lục Lập Hành, trong ánh mắt tràn đầy tự hào.

Cả thôn Trần gia bọn họ cũng chỉ có một bộ điện thoại, đặt ở nhà trưởng thôn. Bình thường, nếu ông muốn gọi điện thoại cho con gái thì phải tới xin nửa ngày mới được. Không nghĩ tới trong nhà cháu trai nhà mình thế mà có thể lắp cả điện thoại.

“Được, được, Thu Linh, Vãn Thanh, mau ra đây nhìn xem, nhà sắp lắp điện thoại này!”

Cỗ Vãn Thanh vẫn còn chưa tỉnh, Trần Thu Linh và Chu Ngọc Hà thì vội vàng đi ra từ phòng bếp.

“Thật sao, thật sao? Vậy thì quá tốt rồi!”

Lục Lập Hành nhìn tình huống trong nhà một chút, nói: “Cứ lắp ở nhà chính đi ạ! Thuận tiện! Lát nữa cháu sẽ ra cùng mọi người lắp dây, làm phiền mọi người rồi!”

Hai công nhân kia lập tức lắc đầu: “Nói cái gì đấy? Cậu thế nhưng chính là hồng nhân thôn Lục gia đấy, chúng tôi vẫn luôn muốn tận mắt nhìn xem là ai lợi hại như vậy, còn có thể kéo cả thôn cùng phát triển, ha ha, không nghĩ tới lại là một thanh niên trẻ tuổi như vậy!”

“Vợ tôi rất thích ăn quýt của cậu, còn muốn tôi theo cậu học tập đấy!”

“Cậu trai, lợi hại lắm!”

Mấy người công nhân cũng giơ ngón tay cái khen ngợi Lục Lập Hành.

Lục Kiến Quân nghe được, mặt mũi cũng tràn đầy tự hào, lại tiếp tục tận hết sức lực kể lể việc thiện của Lục Lập Hành trước mặt hai công nhân.

Trần Thu Sơn cũng mau chóng tới hỗ trợ.

Một giờ trôi qua, điện thoại đã được lắp đặt xong.

Lục Kiến Quân cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm: “Như này là được rồi, về sau cũng thuận tiện hơn nhiều, Tiểu Hành, mau gọi thử một cuộc xem có được kết nối được không!”

“Vâng ạ!” Lục Lập Hành đáp.

Hắn cầm điện thoại lên, lúc này mới nhận ra mình hình như không có ai để gọi cả.

Hắn quay người đưa điện thoại cho Trần Thu Sơn: “Bác, bác mau tới gọi điện thoại cho Dung Dung đi, bảo với cô ấy rằng đây là số điện thoại nhà chúng ta, sau này cô ấy muốn liên lạc với bác thì cứ gọi vào đây là được!”

“Cái này…” Trần Thu Sơn hơi ngây người: “Cái này không được đâu, cuộc điện thoại đầu tiên nhà các cháu sao lại có thể do bác gọi được?”

Lục Lập Hành bất đắc dĩ: “Bác à, bác lại khách khí rồi đúng không? Vừa mới nói cái gì ấy nhỉ? Chúng ta đều là người một nhà mà!”

Trần Thu Linh cũng cười nói: “Đúng đấy anh trai, anh gọi đi, Dung Dung cũng đã đi được mấy ngày rồi, nói không chừng đang rất lo lắng cho anh đấy! Trường của con bé của điện thoại không?”

Trần Dung học đại học ở tỉnh thành, cho nên đương nhiên là có điện thoại. Cô thỉnh thoảng sẽ gọi về, nhưng vì tiền điện thoại rất đắt, cho nên rất ít khi gọi.

Trần Thu Sơn đành phải nhận lấy điện thoại: “Vậy để bác thử một chút nhé?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment