Trần Thu Sơn hơi ngơ ngác.
Trần Thu Linh không chờ nổi nữa đã đi thu dọn đống đồ đạc đi: “Anh nhìn đi, Dung Dung đã đi học rồi, cha mẹ ở nhà ăn ngon ngủ tốt, anh ở bệnh viện lâu như vậy rồi, cũng nên đi giải sầu một chút, xua đuổi xúi quẩy đi!”
Trần Thu Sơn bất đắc dĩ: “Được rồi, vừa vặn anh cũng muốn đi xem Vãn Thanh thế nào, nó cũng sắp sinh đến nơi rồi, không biết sức khỏe thế nào! Thu Linh, em nhớ đem theo ít hạt dẻ, cái trên cây nhà mình ấy, anh nhớ bọn Lập Vĩ Tiểu Hành hồi bé thích ăn mấy cái này nhất!”
“Được rồi!” Trần Thu Linh gật đầu.
Bà tìm cái túi, bỏ hạt dẻ trong sọt vào cái túi nhỏ này, sau đó cầm theo định đi nhưng lại bị Trần Thu Sơn ngăn lại. Ông lấy ra một cái túi khác, vừa sắp xếp vừa nói: “Em gái à, cái túi này không được, quá nhỏ, căn bản không đủ cho mấy đứa nó ăn, để anh làm cho!”
“Nhưng mà thân thể anh như vậy, không thể cầm nhiều như vậy được!”
“Không có chuyện gì, anh cũng không chết được đâu, bọn nhỏ thích ăn thì nên mang nhiều một chút!”
Trần Thu Linh đành phải gật đầu: “Anh đấy, thương nhất là mấy đứa nó!”
“Còn không phải vì đây đều là con của em sao?” Trần Thu Sơn trêu ghẹo.
Lời này khiến Trần Thu Linh không cách nào phản bác được, sống hơn nửa đời người, Trần Thu Linh vẫn nhớ như in mình chính là được Trần Thu Sơn nuôi lớn từ nhỏ.
Lúc ông bắt đầu cho gia đình thì sẽ cõng bà ra đồng cùng, còn thường xuyên hái quả dại cho bà ăn. Về sau, bà đến tuổi, lập gia đình cho riêng mình, Trần Thu Sơn liền chuyển hết tình yêu thương này lên những đứa nhỏ của bà. Biết bọn họ khó khăn, ông cũng thường xuyên ra tay hỗ trợ, mang đủ loại thức ăn ngon tới.
Lập Vĩ, Lập Chính và Thiên Thiên thích nhất là người bác này trong nhà. Trừ Tiểu Hành trước kia nghịch ngợm ra, có điều bây giờ, Tiểu Hành hẳn là cũng rất hoan nghênh người bác này rồi đi?
Nhớ tới Lục Lập Hành, Trần Thu Linh thở thật dài, nhưng sau đó lại cười. Thằng nhóc này, cuối cùng cũng khai khiếu rồi!
“Cười gì vậy? Đi nhanh thôi, nếu không lúc về lại tối muộn mất!” Trần Thu Sơn trực tiếp vác cái túi lên vai, nói.
Hai người một đường đi về phía thôn Lục gia.
…
Lục gia.
Sáng sớm, mọi người đều đã rời giường.
Sau khi đưa Thiên Thiên đến trường học xong, Lục Lập Hành liền đi mua thịt và củ cải về.
“Hôm nay mẹ về, chúng ta làm sủi cảo đi! Anh sẽ nhắn tin cho cha, bảo cha chiều cũng về, ngày mai nghỉ một ngày, cả nhà chúng ta cùng quây quần!”
Trước kia, bọn họ phải đến tết mới có thể thưởng thức sủi cảo. Sủi cảo đối với họ mà nói chính là tượng trưng cho sự đoàn viên và hạnh phúc, cũng là món ăn long trọng nhất.
“Được, để em đi làm nhân bánh!” Cố Vãn Thanh nghe vậy liền định lấy túi thịt trong tay Lục Lập Hành đi làm.
Lục Lập Hành thấy hành động này của Vãn Thanh thì hơi ngạc nhiên, vội quay người, giấu thịt ở sau lưng: “Đừng làm rộn, em như vậy còn đòi đi chặt nhân bánh, nếu để mẹ anh biết được, bà có lẽ sẽ đem anh đi chặt luôn đấy!”
“Ha ha ha!” Chu Ngọc Hà ở sau lưng không khỏi cười lên: “Tiểu Hành nói rất đúng đấy, tới, đưa thịt cho chị, để chị làm!”
Lục Lập Hành nói: “Vẫn là để em làm đi, chị dâu, chị và anh trai đi thu dọn phòng ốc một chút, sau đó đi làm thêm ít đồ ăn để tối nay ăn là được!”
“Vậy cũng được, em làm ăn cũng ngon hơn!” Chu Ngọc Hà bây giờ đã hoàn toàn tin tưởng vào tay nghề của Lục Lập Hành.
Cố Vãn Thanh phát hiện mình cuối cùng lại là người ăn không ngồi rồi, hết sức không vừa lòng: “Tiểu Hành, hay để em giúp anh nhé?”
“Không cần, anh đã nói với em rồi mà, anh mua cho mẹ chút quà, đặt ở đầu giường, em đi xem một chút, sau đó cứ ngồi đấy chờ mẹ về, đưa cho mẹ là được.”
“Quà? Vậy, vậy cũng được!”
Cố Vãn Thanh phát hiện, Lục Lập Hành dù thế nào cũng không có ý định để cô động tay động chân chút nào, cô đành phải từ bỏ!
Trời gần trưa, tất cả mọi người đều bận rộn phần việc của mình.
Tới gần giữa trưa.
Mấy người Lục Lập Hành cùng vây quanh bàn gói sủi cảo. Đương nhiên, đại hán Lục Lập Vĩ sẽ không ngồi đây gói sủi cảo này, hắn một mình đi nhặt củi đốt lửa rồi.
Lúc Trần Thu Linh và Trần Thu Sơn về tới nơi thì thấy một màn như vậy.
Trần Thu Sơn ngây cả người: “Thu… Thu Linh, em nhìn kìa, mấy đứa nó đây là, đang làm sủi cảo sao?”
Trần Thu Linh tươi cười vui vẻ nói: “Đúng vậy nhỉ?”
“Nhưng mà, Tiểu Hành thế mà cũng ngồi đó gói sủi cảo sao? Em từng dạy nó làm à?”
Trong nhận thức của Trần Thu Sơn, đàn ông bình thường sẽ không làm những thứ này. Việc bọn họ phụ trách là làm việc ngoài ruộng đồng rừng núi, phụ nữ mới là người phụ trách việc nấu cơm, lo liệu việc nhà.
Trần Thu Linh cười nói: “Không có, có điều cha nó nói, bây giờ Tiểu Hành cái gì cũng làm, nó hẳn là tự mình học!”
Trần Thu Sơn kinh ngạc, một lát sau lại hài lòng, nhẹ gật đầu: “Vậy xem ra Tiểu Hành quả thực đã trưởng thành rồi!”
“Ừm, còn lo lắng gì nữa? Mau mau vào đó cùng em giúp chúng nó làm sủi cảo đi!”
Nói rồi, Trần Thu Linh bước nhanh vào trong phòng.
Trong nhà, Đại Hoàng đang ngủ bên chân Lục Lập Hành là người đầu tiên nghe thấy động tĩnh.
Nó lập tức đứng bật dậy, chạy đến bên sân sủa loạn lên, khiến mấy người Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh cùng ngẩng đầu nhìn ra.
“Mẹ? Bác, hai người về rồi sao!”
“Tiểu Hành, nhanh ra tiếp họ đi!”
“Bác, sao bác còn đem theo nhiều thứ như vậy?”
Thấy Vãn Thanh cũng muốn đi ra, Trần Thu Sơn vội nói: “Đừng đừng đừng, Vãn Thanh, thân thể cháu không tiện, đừng có lộn xộn, bác làm được!”
Nhưng trong lúc nói chuyện, cái túi lớn trên bả vai ông vẫn bị Lục Lập Hành đoạt đi: “Để cháu cầm cho!”
Trần Thu Sơn cũng đã có chút lớn tuổi, bây giờ lưng cũng đã hơi còng. Lúc này, ông mới phát hiện ra, Lục Lập Hành thế mà giờ đã cao hơn ông hẳn một cái đầu. Hơn nữa, dừng như biết bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên Lục Lập Hành đứng dậy đón ông.
Trước kia, mỗi lần ông tới, Lục Lập Hành đều chỉ mắt trợn trắng nhìn ông!
Trước đó, lúc ở bệnh viện, ông vẫn luôn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, mà Lục Lập Hành cũng bận rộn, cho nên ông đã lâu lắm rồi không gặp đứa cháu này.
Lúc này, Trần Thu Sơn không khỏi cảm khái: “Tiểu Hành, đã cao lớn vậy rồi sao!”
Lục Lập Hành nở nụ cười: “Bác, cháu đã sắp làm cha rồi!”
“Ha ha, đúng, cũng đã sắp làm cha rồi đấy! Thu Linh, em nhìn xem, đứa nhỏ này bây giờ tốt biết bao nhiêu!”
Trần Thu Linh cũng cười: “Tiểu Hành, đây chính là hạt dẻ bác con tận tâm mang đến cho mấy đứa đấy, bác biết mấy đứa thích ăn!”
Lục Lập Hành lúc nhận lấy cái túi cũng đã mở hé ra xem, hắn nói: “Vừa vặn trong nhà còn xương sườn chưa ăn hết, lát nữa con hầm nồi canh sườn hạt dẻ cho mọi người luôn!”
“Đó là món gì vậy?” Trần Thu Sơn không nhịn được khó hiểu hỏi: “Hạt dẻ còn có thể dùng để chế biến món ăn sao?”
Bọn ông ăn hạt dẻ, từ trước đến nay đều coi như đồ ăn vặt mà ăn.
“Vâng ạ, hơn nữa ăn còn rất ngon, bác trước cứ vào nghỉ ngơi đi, cháu làm xong sẽ gọi bác ra ăn.”
“Được được được!” Trần Thu Sơn nghe xong liền nhìn quanh tìm chỗ ngồi nghỉ.
Chu Ngọc Hà thấy vậy liền vội vàng đưa cho ông chiếc ghế ngồi xuống.
Lục Lập Vĩ lúc này đang khiêng một bó củi lớn từ trên núi về nhà.
Cố Vãn Thanh thì nâng cao bụng lớn, cầm cho Trần Thu Sơn và Trần Thu Linh đĩa quýt: “Bác, mẹ, trong nhà giờ cũng chẳng có cái gì khác, hai người ăn tạm chút quýt lấp bụng nhé.”
Trần Thu Sơn cầm lấy quả quýt, vừa bóc vừa ngắm nhìn bốn phía căn nhà.
Vãn Thanh này mập lên một chút rồi! Ngọc Hà cũng cười nhiều hơn trước. Hai anh em Lập Vĩ và Tiểu Hành thì đang hết sức ăn ý ngồi nhóm lửa nấu cơm. Ngay cả Đại Hoàng cũng mập lên.
Trần Thu Sơn không khỏi cảm khái: “Thu Linh, em thời gian qua sống cũng coi như không tệ…”
…
------
Dịch: MBMH Translate