Nghe thấy lời này, thân thể của Cố Vãn Thanh có chút cứng đờ. Nàng biết Lục Lập Hành đã đi tìm hiểu. Nàng tùy ý để Lục Lập Hành ôm lấy, nở nụ cười:
"Bởi vì em biết, cha em sẽ không gạt em, con trai của chú Lục không phải là người xấu."
Vẻ mặt của Lục Lập Hành có chút cứng đờ. Trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác áy náy. Hắn nghe thấy Cố Vãn Thanh nói khẽ: "Anh nhìn xem, em đã đoán đúng rồi!"
Mũi của Lục Lập Hành lại cảm thấy chua chua.
Nha đầu này.
Nàng rõ ràng đã cược sai, dùng cả mạng của mình mới đổi được sự tỉnh ngộ của hắn. Nàng lại hồn nhiên không biết gì.
Cảm nhận được tâm tình của Lục Lập Hành có chút không đúng. Cố Vãn Thanh ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn:
"Lập Hành, anh sao thế?"
Lục Lập Hành lắc đầu.
"Không có việc gì, chỉ là có chút nhớ em."
Lời này trực tiếp chọc cười Cố Vãn Thanh:
"Em đang ở trong ngực của anh đó, anh còn nhớ em?"
Lục Lập Hành nhẹ giọng trả lời: "Ừm, vẫn rất nhớ."
Bởi vì từng mất đi, cho nên mới càng thêm tưởng niệm.
Cố Vãn Thanh buồn cười cúi đầu, nhìn dây chuyền trước ngực mình một chút:
"Lập Hành, cảm ơn anh, em rất thích."
"Ừm."
Lục Lập Hành đặt cằm ở trên đỉnh đầu của nàng, cảm nhận độ ấm từ trên người nàng:
"Vãn Thanh, em có muốn về thăm nhà một chút không?"
Đến nhà bọn họ lâu như vậy rồi, Vãn Thanh chưa từng trở về nhà của nàng. Con gái nhà người ta thường xuyên sẽ về nhà ngoại. Nhưng nàng cho tới bây giờ đều chưa từng nhắc tới.
Tuy nói nàng đã không còn cha nữa, thế nhưng đó dù sao cũng là nơi nàng lớn lên, chắc là sẽ rất nhớ?
Cố Vãn Thanh nhẹ gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
"Chỗ kia chắc là sẽ không có ai hoan nghênh em đâu?"
"Không có việc gì, không ai hoan nghênh thì đó cũng là nhà của em, tự chúng ta hoan nghênh chính mình. Nếu như em muốn trở về thì chúng ta sẽ dành thời gian đi xem một chút!"
"Chờ sinh con đã rồi nói sau vậy!"
Cố Vãn Thanh nhéo nhéo tay của Lục Lập Hành. Chuyện nàng muốn làm nhất hiện tại chính là an toàn sinh các con ra. Những chuyện khác dường như đều không quá quan trọng nữa.
Lục Lập Hành nhẹ gật đầu: "Ừm, được."
Buổi tối.
Lúc Lục Lập Vĩ về nhà ăn cơm, mang cho bọn hắn một tin tức tốt:
"Cậu của chúng ta hình như đã không có chuyện gì rồi, mẹ nhờ người truyền tin về, nói ngày kia sẽ trở lại!"
Mấy ngày trước, Trần Thu Sơn đã xuất viện nhưng Trần Thu Linh không quá yên tâm, nên đi theo chăm sóc mấy ngày.
Bởi vì nghe Lục Kiến Châu và Lục Lập Hành nói lại tình huống trong nhà, Trần Thu Linh cũng tương đối yên tâm.
"Thật sao? Vậy thì tốt quá, mẹ đã rất lâu không về nhà rồi!"
"Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Hành, mẹ là người hiểu em nhất, chờ mẹ trở lại, em nhớ làm đồ ăn ngon cho nàng đó!"
Lục Lập Hành nở nụ cười: "Được, không thành vấn đề!"
Nguyên nhân là bởi vì mình không nghe lời, luôn luôn gây họa nên Trần Thu Linh mới chú ý đến hắn nhiều hơn, không có chuyện gì cũng luôn nhắc tới hắn.
Nhưng ở đời trước, trong mắt của hắn, Trần Thu Linh thật sự là quá đáng ghét, hắn chỉ muốn rời khỏi nàng. Nhưng mà, sau này rời nhà hắn mới biết được. Được mẹ nhắc tới là một chuyện đáng vui vẻ cỡ nào.
Cho nên, Lục Lập Vĩ nói Trần Thu Linh thương hắn nhất, lời này không sai.
Ăn cơm xong, Lục Lập Hành đang suy nghĩ, ngày mai nên làm món ngon gì cho mẹ.
"Lập Hành?" Sau lưng truyền đến giọng nói của Cố Vãn Thanh.
Lục Lập Hành đi nhanh qua:
"Sao thế? Vãn Thanh?"
Cố Vãn Thanh đi đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói:
"Chuyện là, em muốn lấy dây chuyền này xuống, bỏ vào trong hộp, chờ ngày kia mẹ trở về, anh đưa cho mẹ đi!"
"Ừm? Tại sao?" Lục Lập Hành nghi hoặc.
Cố Vãn Thanh nói:
"Em sau này còn có rất nhiều cơ hội có thể nắm giữ những thứ này, mẹ lớn tuổi rồi, nàng cũng cần phải có quà."
"Anh có tiền đồ, tặng quà cho bà ấy thì bà ấy sẽ rất vui vẻ."
Sự hiểu chuyện của Cố Vãn Thanh đúng là khiến người ta đau lòng. Lục Lập Hành nhịn không được tiến lên, đeo dây chuyền cho nàng một lần nữa:
"Nếu mẹ thích thì anh sẽ mua cho bà ấy một cái khác. Cái này tặng cho em thì chính là của em! Không thể đưa cho người khác."
"Thế nhưng, anh không phải nói số tiền kia giữ lại để sửa nhà sao?"
"Còn một khoảng thời gian nữa mới tới năm mới, anh lại đi kiếm chút tiền. Đừng lo lắng, năm sau chúng ta sẽ dọn đến huyện thành trước, nhà bên này lại sửa sang sau cũng được!"
Cố Vãn Thanh mờ mịt gật đầu:
"Vậy, vậy cũng được, chỗ này của em còn có chút tiền, đều là anh cho em. Anh cầm lấy đi mua quà cho mẹ đi."
Cố Vãn Thanh nói xong liền đưa sổ tiết kiệm của mình cho Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ nhìn nàng:
"Được rồi, em cứ giữ lấy cái này đi, chờ ngày nào cần dùng gấp thì lại đưa ra. Anh có thể mua được quà, đừng lo lắng."
Tối hôm đó.
Lục Lập Hành ôm lấy Cố Vãn Thanh. Bọn họ ngủ rất say sưa.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Lục Lập Hành đã đến trong huyện.
Sau khi làm xong việc, hắn lại đến tiệm vàng hôm qua.
Nhân viên cửa hàng trông thấy hắn, lập tức bị dọa sợ:
"Anh trai, sao anh lại tới đây? Là dây chuyền vàng kia xảy ra vấn đề gì sao?"
Mới cách một đêm, Lục Lập Hành lại đến lần nữa. Ngoại trừ chuyện này, nhân viên cửa hàng không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
Lục Lập Hành khoát tay áo:
"Không phải, dây chuyền vàng kia rất tốt, vợ của tôi rất thích. Tôi tới đây, là muốn mua Tiểu Kim Phật kia!"
"Hả?"
Nhân viên cửa hàng sửng sốt một chút, rất nhanh liền kịp phản ứng lại, vui mừng nói:
"A a, được, anh chờ một chút!"
"Kim Phật này vẫn là tặng cho vợ anh sao? Còn dùng dây chuyền ngày hôm qua nữa không?"
"Không, lấy kiểu dây to hơn một chút, cái này là cho mẹ tôi!"
"Được!"
Nhân viên cửa hàng nhanh chóng tìm một cái dây chuyền to hơn một chút sau đó xâu Kim Phật vào:
"Anh trai chẳng những yêu vợ, còn rất hiếu thuận nữa! Coi như không tệ!"
"Ha ha, là tôi sơ sót, vợ tôi nói là không thể chỉ mua cho một mình cô ấy được! Đúng rồi, cô hôm qua không phải đã nói, nếu tôi lại đến thì sẽ giảm giá?"
"Đúng đúng đúng, ha ha, giảm giá, tôi sẽ đi xin phép cửa hàng một chút, giảm cho anh còn 80%!"
Nhân viên cửa hàng sướng đến phát rồ rồi. Trước đó, một tuần lễ có thể bán được một sợi dây chuyền đã là không tệ rồi. Lúc này mới qua hai ngày mà đã bán được hai cái. Đúng là một chuyện vui vẻ.
…
Thôn Trần gia trấn Lĩnh Sơn.
Trần Thu Linh thu dọn đồ đạc một chút. Sau đó, nàng quay lại phòng chào tạm biệt anh trai:
"Anh trai, em đi đây, để bọn nhỏ ở nhà em vẫn luôn không yên lòng. Vãn Thanh cũng sắp sinh rồi, em phải trở về chăm sóc bọn nó."
Trần Thu Sơn nhẹ gật đầu:
"Không phải nói Tiểu Hành chăm sóc nàng rất tốt sao?"
Nói đến Lục Lập Hành, Trần Thu Linh lập tức cảm thấy vô cùng kiêu ngạo:
"Đúng vậy, thế nhưng em không được gặp mặt Vãn Thanh, trong lòng luôn cảm thấy không vững vàng. Tiểu Hành cũng không thể chu toàn hết mọi thứ được."
"Nói cũng đúng, dù sao Tiểu Hành cũng là đàn ông. Em trở về xem một chút đi, có chỗ nào khiến Vãn Thanh không thoải mái thì chiếu cố nhiều một chút!"
"Ừm!"
Trần Thu Linh nói xong thì quay người muốn đi gấp.
Vừa đi được hai bước, Trần Thu Sơn đã gọi nàng lại:
"Thu Linh, chuyện liên quan tới Tiểu Hành mà em và Kiến Châu nói là thật sao? Tiền thuốc men của anh thật sự đều là Tiểu Hành gom góp?"
"Đúng vậy, đại ca, lúc anh ở bệnh viện không phải cũng đã gặp Tiểu Hành mấy lần rồi sao?"
"Đúng là gặp, thế nhưng lúc đó anh đều là nửa hôn mê, luôn cảm thấy tất cả không chân thực!"
Trần Thu Sơn làm sao cũng không thể tin được, đứa cháu ngoại từng làm cho mình tức đến gần chết kia lại tài giỏi như thế!
"Thật ra em cũng cảm thấy rất bất ngờ, hay là anh cùng em trở về xem một chút đi?"
------
Dịch: MBMH Translate